Đan Áo Mùa Đông (Đứa con tinh thần tôi yêu quý nhất)
Đan Áo Mùa Đông
Nàng ngồi đan áo với trời đông
Cái rét căm căm mà ấm lòng
Tay đan sao đẹp trong màu áo
Nàng hỡi! đông về có lạnh không?
Bao thương nhớ gửi cánh tay đan
Mưa gió chiều đông thêm chứa chan
Sâu trong khóe mắt, tôi thầm hỏi?
Áo đan ai mặc, hỡi Lê Lan!
Cùng áo nàng đan hết mộng xinh
Chứa bao khao khát thuở trung trinh
Màu áo nàng đan sao độc đáo?
Sắc đông len hết chuyện tình mình.
Từ đó đông về mà thiết tha
Tôi còn phiêu bạt chốn phương xa
Buồn nhớ áo xưa, tình bé nhỏ
Đông sao mãi lạnh cõi hồn ta?
Buồn lắm nàng ơi! Tôi cứ buồn
Khi nhìn mưa đổ, chiều mưa tuôn
Đông ấy, áo xưa nào ấm lại?
Mảnh tình vắt vẻo với chiều buông
Đông qua, đông lại họa đời trai
Cát bụi đường xa còn phủ vai
Áo đan xong, vẫn chưa người mặc?
Má phấn môi hồng thấm lệ phai
Ngồi đây chén rượu tràn mi cay
Lạnh lẽo sương đêm sầu bủa vây
Đường thơ tôi họa màu nhung nhớ
Họa lên màu áo ấm thơ say...
Lê Lan nàng hỡi! Lại đông về
Cái lạnh đất trời hồn tái tê
Cho tôi tấm áo của ngày ấy
Tôi mặc để còn say cõi mê
Nguyễn Hải (Đồng Nai
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đông đã sang rồi anh rét không
Trả lờiXóaTuyết rơi nên nắng chẳng tím hồng
Hoanghon vẫn ẩn sau băng giá
Ấm áp tình em vẫn mặn nồng
Lời COM của anh đã được rồi đấy - không còn phải gõ mã xác nhận nữa - Chiều bình yên nhé
Cũng nhờ em cả đấy. Có gì bày anh thêm nhé! Anh ko có thời gian mày mò cái blog này. nCam1 ơn em nhiều, an vui nơi đó e nhé!
Xóa