Tạp văn khó viết và khó dẫn dắt vào đề vì nó mông lung và không theo một khuôn khổ bó buộc nào cả ; có thể người viết chỉ tùy hứng ngay lúc viết mà ra câu, ra chữ nên nhiều khi khiến cho người đọc cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo.. Viết tạp văn khó, nhưng chủ đề của tạp văn thì vô vàn và gần gũi đến lạ lùng, tạp văn là cái đời thường nhất của con người, là cái mà chúng ta đều có thể thấy được hàng ngày, chẳng qua là bây giờ nó được khoác thêm tấm áo mới nhờ những văn từ bóng bẩy mà thôi.. Tôi cũng cố gắng trong cái hạn chế của câu chữ còn non nớt mà viết bài tạp văn này, mong rằng mình có thể chen chân vào cái lĩnh vực mơ hồ của Văn học :D
"Phở" đã đi vào sử sách, vào tiểu thuyết, người ta tốn không biết bao nhiêu giấy mực, ca từ để tôn vinh "Phở". Sinh thời Nguyễn Tuân hay Thạch Lam đều tôn vinh cái hào hoa của chàng "Phở", còn Băng Sơn cũng đã tốn không ít giấy bút để nói về cái món quốc hồn quốc túy này. Thế nhưng lại tuyệt nhiên chẳng thấy ai nhắc đến "Mì Tôm" cả, chẳng gì thì "Mì Tôm" cũng là một món mà nhiều người ăn, phổ biến và bình dân nhất hạng.
Lật lại cái quá khứ của "Mì Tôm", chúng ta chắc chẳng ai có thể quên được gói mì Miliket bọc trong giấy dầu, kèm vài túi gia vị, bên ngoài có 2 con tôm đỏ, đổ nước sôi 2 - 3 phút là có thể sì sụp, ngon chẳng kém gì phở những lúc bụng đang đói cồn cào. Có lẽ cũng vì thế mà từ đấy gói mì ăn liền chết tên "Mì Tôm", dù sau này có cả mì gà, mì vịt, mì bò, vân vân và vân vân...Có lẽ cái vị "Mì Tôm", hay nói một cách chuẩn xác hơn là cái "hồn" của "Mì Tôm" thì chỉ có những sinh viên xa nhà là thấu hiểu nhất. Thế nhưng cái sự ăn "Mì Tôm" của sinh viên nó cũng rất buồn cười và đôi khi cầu kỳ đến tỉ mỉ.. Người thì thích ăn mì khô, không nấu nước, nhai rào rạo trong mồm như là máy nghiền cát, lâu lâu dừng lại "chiêu" cả một cốc nước to tướng, rồi cũng gật gù ra vẻ khoan khoái lắm.. Người thì nhất quyết là cứ phải nấu mì ở trong nồi, thêm nào hành, nào cà chua, thậm chí một ít tôm khô và quả trứng trần vàng óng, như thế là biết hưởng thụ, biết ăn ngon, nhiều người bảo thế.. Lại có người trộn một lúc 2 - 3 loại mì làm thành một bát mì to tổ bố, đầy oạp, rồi ngồi xuống ăn một cách ngon lành..Như tôi, nhanh chóng và gọn gẽ, chỉ đổ nước sôi vào bát rồi tiện úp cái đĩa lên, người ta gọi là mì "úp", theo tôi thì làm như vậy sợi mì vẫn con rai, giòn và ngon.
Ăn "Mì Tôm" thường là những người dễ tính, dễ ăn, hay đơn giản là những người bận bịu không có thời gian ăn một bữa tươm tất. Chính vì thế mà "Mì Tôm" cũng dễ chiều người ăn, tôi đã nghiệm ra rằng đã là "Mì Tôm" thì ăn kèm cái gì cũng ngon, chứ không phải như anh "Phở", hay anh "Bún Chả", ""Bún Bò".. Cho nên bây giờ chắc là chẳng còn món quà đặc sản nào của khắp các miền mà không bị dán thêm cái nhãn "ăn liền", nào thì Phở ăn liền, Cháo ăn liền, Bún cá ăn liền, Hủ tiếu nam vang ăn liền, Bún bò ăn liền, thậm chí cả Mì Quảng ăn liền cũng có nốt... Nhiều người bĩu môi, lắc đầu và thấy tiếc cho những món quà đã bị đóng gói, không còn hương vị thật, kể cũng đúng, nhưng xét cho cùng thì "Mì Tôm" cũng là phục vụ chính những người tiêu dùng, những thượng đế mà thôi..
Sinh viên lại có lương duyên với "Mì Tôm", vì có lẽ tầng lớp này là người bạn thân nhất của "Mì Tôm".. Trước khi lên giảng đường "đánh" một bát mì, ấm bụng, có thể chịu trận đến quá trưa, rồi khi về lại "đánh" thêm bát nữa.. Không khí ôn thi căng thẳng, gấp gáp không thể thiếu bát "Mì Tôm" nghi ngút khói vào nửa đêm, hoặc vào những lúc mà cái đầu đang cần một chút thư giãn.. Các chàng sinh viên xa nhà thường có trong phòng cả một thùng mì, phòng khi biếng nhác có cái mà lót dạ, hoặc khi vội vã có cái mà no bụng, hoặc khi có bạn đến thăm thì gói mì cũng hữu ích lắm chứ. Nhắc đến "Mì Tôm", chắc là các đệ tử của môn túc cầu phải thèm thuồng, vì đơn giản là những đêm World Cup, những đêm Champion League không thể thiếu một bát mì vào giờ giải lao giữa 2 hiệp..
"Mì Tôm", suy cho cùng thì cũng chỉ là một món ăn nhanh kiểu Fast Food của Tây, nhưng dưới cách suy nghĩ Việt Nam thì "Mì Tôm" lại thật thân quen, bình dân và độc đáo. Có lẽ rồi thì sau này cũng còn thêm nhiều sản vật của khắp mọi miền được biến thành "Mì Tôm", đấy là cái chuyện của sau này, còn bây giờ, "Mì Tôm" vẫn cứ ở cái vị trí của nó, khiêm nhường một cách nhẹ nhàng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.