Một Nỗi Niềm Riêng
Thuở nào ôm ấp mộng phu thê
Giờ cắn tím môi câu hẹn thề
Mơ lối yêu đương, nào trở lại?
Mộng đường luyến ái, có đi về?
Mới hay duyên phận bừng cơn tỉnh
Âu biết nợ đời sáng giấc mê
Một nỗi niềm riêng, đau nửa kiếp
Đôi lòng ảo tưởng, khổ thân hề ./.
Nguyễn Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.