Viết cho ngày hôm qua.


Ngày hôm qua... Ta tự hỏi mình, hỏi người "ngày hôm qua" là gì? Có người sẽ nói đơn giản ngày hôm qua là "ngày hôm qua" chứ là gì? Là những thứ buồn vui ta gặp trong ngày hôm qua và nó qua rồi, thành quá khứ rồi?... Ta hướng đến ngày hôm nay và cho ngày mai, cho tương lai chứ ai cứ đâm đầu vào cái "ngày hôm qua" hay là "quá khứ" làm gì?... (Có thật vậy không? Bạn có chắc là bạn không hề bận tâm đến "ngày hôm qua" không?).... Câu hỏi này Nguyễn Hải dành sự trả lời cho mọi người.

      Một phút lãng mạn có thể làm một nhà thơ bình thường, trở nên một thi sĩ đại tài. Một khung cảnh trời buồn của thiên nhiên, có thể làm một hoạ sĩ vô danh trở nên tài hoa. Một bản giao hưởng du dương, có thể làm nên một nghệ sĩ với những tác phẩm bất hũ. Và có những nỗi đau âm ỉ tháng ngày, có thể làm một ngày con tim trở nên biết hát?

      Có một viên sỏi trơ trịu nằm ngay dòng chảy con suối nhỏ. Qua bao năm tháng dòng nước đã làm nó trở nên trơn tru và thành một viên sỏi đẹp lạ thường. Để có ngày hôm nay, viên đá đó phải chịu bao mưa giông, bão táp, những ngày nắng cháy? Chịu bao thứ ê trề của những tủi hờn, bàn chân người trà đạp lên nó, con nước trôi qua vỗ lên thân nó những vết thương thịt da và cả vết thương lòng? Ôi! viên đá nay trở nên đẹp đẽ, sẽ được người ta chú ý đến, sẽ có người mang nó về nâng niu, cất vào một khung kiếng đẹp ngay phòng khách hay phòng các đại biểu, ông hoàng. Để cho ai đó thấy được "ta" biết thưởng thức cái đẹp. Nhưng ngày xưa ai để ý đến nó? Hay rồi giẫm đạp lên tấm thân tội nghiệp, có tiện tay quẳng nó vào một sọt rác, hay một só sỉnh nào đó không? Con người là thế, chỉ ưa, mê và ca tụng cái gì đẹp và quyền quý thôi....

      Trở lại ngày hôm qua. Bạn thấy gì trong ngày hôm qua? Có phải bạn chỉ nhìn một cách hạn chế với những gì diễn ra xung quanh mình, xung quanh những gì nhỏ bé bên mỗi con người chúng ta? Ta có thấy bao la hơn, là cái "thói đời" không?. Ngày hôm qua chắc hẳn sẽ khác ngày hôm nay, nhưng bạn thấy khung cảnh và trình tự nó có trở nên khác hẳn không? Ngày hôm qua ta vẫn phải đao to búa lớn với dòng đời. Bon chen vào xã hội để kiếm miếng cơm manh áo sống qua ngày. Nào đời vẫn thế ganh ghét và đố kỵ, đủ mọi điều của những kẻ xung quanh ta. Trên nhịp bước cuộc sống không thể thiếu nỗi buồn và niềm vui. Niềm vui bạn có thể tự tạo được, khi bạn có một lý do gì đó, có tiền bạn gầy nên một cuộc vui với những thứ sa hoa của cuộc sống này. Nhưng bạn có thấy cuộc vui tàn, bạn lẽ loi bước về không? Còn nỗi buồn ư? Nhiều lắm, nó quanh ta hằng ngày, buồn vì gia đình, buồn vì người yêu, buồn vì công danh sự nghiệp không theo ý muốn. Buồn vì sao ta buồn mà chẳng biết vì sao nữa.....? Ngày hôm qua bạn gặp bao thứ, trong đó có niềm vui cuộc sống trong những cái lớn lao hay những việc nhỏ nhặt nhất, cũng làm bạn thấy hạnh phúc. Và ta sẽ cất giữ nó lại nơi sâu thẳm trái tim ta gọi là "tình cảm con người". Ngày hôm qua ta gặp bao thứ ưu phiền và buồn chán. Vì sao và vì đâu? Đa số ta nhận thấy đều là do chính con người và con người tạo ra cho nhau không thôi?

      Thói đời ngày hôm qua và hôm nay cũng giống nhau thôi. Nếu có khác là ở sự nhìn nhận của mỗi con người chúng ta. Và bạn có bao giờ bị "miệng lưỡi" thế gian này làm bạn sầu não chưa? Nếu chưa đến tận bây giờ, thì bạn thật hạnh phúc và thật "lạ" đấy?. Con người có lòng đố kỵ và đầy sự ganh tị, sân si muốn hơn người lắm. Có những kẻ chuyên tỏ ra ta đây hiểu biết và ôn hoà, nhưng không ngớt lời nói xấu, hay hành động hại người ngay khi có thể, để mưu lợi cá nhân ư? Hay chứng tỏ ta đây hơn người, bọn này gọi là "treo đầu dê bán thịt chó" vậy, hay gọi chúng một cái tên mĩ miều " Mặt chuột tai dơi"....Những người này rất dễ nhận biết trong xã hội bao la này, chúng rất bốc đồng một chuyện gì đó, hét to nhất một đám đông, tranh nói như sợ mất phần vậy, tỏ vẻ ra anh hào chuyên làm những việc của thiên hạ nhằm quản bá bản thân mình. Nhưng thực tế chúng có gì? ngoài những những thứ ngu si và đần độn của cái khôn lõi trong bản tính tà tâm? Mọi người có thể nhận ra chúng ngay hôm nay, hay ngày mai thôi? vì xã hội này không ai "ngu" cả? "Biết mà như không biết, mới là biết nhiều_Khổng Tử". 
Chính tôi cũng như một ai đó, đi chơi với một đám bạn, một cô tà tâm ghét bỏ gì tôi, nói xấu sau lưng tôi ngay cuộc vui giám mặt ba người. Không biết cô bé kia sẽ như thế nào? khi người bạn cô kể, nói lại với tôi? Nói xấu một người khác sau lưng, thì mình có tốt gì? Thích là chỉ thẳng mặt và nói ngay quan điểm....? Có những kẻ mồm bô la là ta hiểu lắm về đời, cái triết lý đạo Phật, đi đây đi đó lên mặt dạy đời. Hỡi ôi! bọn này như là ông Phật sống vậy? Cái gì cũng biết và phán cho kẻ khác, hay dùng đủ mọi thứ hèn và đê tiện nhằm thoả mục đích? Thử hỏi hiểu được một chữ "Tâm" là gì chưa? Mà nói đến "Nhân Tâm"?... Lại một lũ hèn hạ, đầy đê tiện các bạn ạ... Hãy cẩn thận tất cả xung quanh ta và người kẻo bạn gặp phải bọn "khẩu Phật tâm Xà" nhé!

       Trong cái thế giới blogger bé nhỏ này bạn cũng hẳn thấy rõ điều đó.? Nhưng một số người họ im lặng "không thèm chấp" những kẻ hèn này thôi? Hai năm qua tôi vào cái thế giới "xã hội thu nhỏ" này. Tôi đã gục đầu thán phục những bật anh tài nơi đây, tôi từng rơi nước mắt cho một hoàn cảnh bi thương có thật được phơi lên con chữ nơi này, hay tôi đã được gặp và giao lưu học hỏi bao kinh nghiệm cuộc sống trên thế giới blog này. Như một trang nhật ký riêng, giao lưu lời thơ ý nhạc cùng tất cả bạn bè gần xa. Trên blog này có rất nhiều bạn bè tôi ngoài cuộc sống, những người anh, người chị cùng những bạn bè thân như máu mủ. Song đó cũng đầy rẫy cái bọn trong "thói đời" và "ngày hôm qua". Tôi cũng chả thèm bận tâm vào những thứ sân si đó. Muộn phiền vì chúng làm gì, ai nói, ai nghe, ai làm- mặc kệ. Ta sống với niềm tin hôm nay, hạnh phúc niềm vui ngày mai và nhất là những gì tốt đẹp đầy hạnh phúc nhỏ nhoi hay to lớn trong "ngày hôm qua" thôi. Chơi thế cũng đủ hiểu ta và hiểu người rồi. Ta thấy mình còn nhỏ bé, chưa thể so sánh với một ai. Ta thấy người bao cái đẹp, lòng vị tha, bao sự tài hoa của người. Ta cũng thấy con người thật hèn hạ, tà tâm, gian trá quá thôi trên trang nhật ký này. Ôi đời! Ôi một đời xin thôi hai chữ "bình yên". Bình yên cho ta, cho người và cho những ai đang bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời, những ai đang dở khóc, dở cười nơi chốn đây.

       Ngày hôm qua là thế, tốt xấu lẫn lộn, ngày hôm qua ta vẫn là ta, ngày hôm nay vẫn ta là ta thôi. Nhưng hãy để ngày hôm qua của ta dạy cho ta khôn với "ngày hôm nay". Dạy ta biết yêu thương và đừng quá cay độc với đời hay chính bản thân ta và người. Ngày hôm qua cho ta biết bao thứ, ta cảm ơn nó lắm lắm đúng không bạn? Có "ngày hôm qua" ta mới biết được ngày hôm nay ta sống thật ý nghĩa. Để ta biết được ngày mai là ngày hôm nay thật là yêu thương biết mấy với phận kiếp người này. Ngày hôm qua đã cho ta tình yêu, cho ta đôi môi em, cho ta những hạnh phúc chốn đời thường. Cho ta những khổ đau của ngày hôm qua với bao nước mắt, với bao thứ ủ rủ lên vai gầy, để ta biết được ngày hôm nay thật ý nghĩa cho ngày mai. Xin cảm ơn ngày hôm qua ./.
                                                                                         
                                                                                  Nguyễn Hải.