(Nguyễn Hải - Trên cầu sông Hàn)

Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu!

Bao năm qua tôi bước trên từng con phố, rướn mình qua từng ánh đèn vàng những buổi tối thơ mộng, mà nghe phố thị về đêm tỏa xuống lòng mình một gì đó yên bình. Tôi luôn thèm khát đón những cơn gió mùa mát rượi nơi đây, mang theo vị ngọt nồng của hơi biển hòa theo làn gió về. Thành phố này, thành phố tôi yêu, luôn được nhắc trong tâm khảm, một nỗi niềm tha thiết và lòng triều mến biết bao với tôi. Thành phố ấy có cái tên thương Đà Nẵng!

Tôi không phải là đứa con của Đà Nẵng, nhưng thành phố yên bình này đã cưu mang và dạy dỗ tôi cả khoảng thời gian dài. Biết bao kỷ niệm với bạn bè, con người nơi đây và nhất là từng ngày khép lại, tôi mang thêm cho mình một gì đó nhung nhớ, để kết thành chuỗi kỷ niệm dài với thành phố Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu. Từng chiều tản bộ trên bờ cát vàng, nghe mịn trên bàn chân đi, thì thầm song vỗ miên man, hoàng hôn thấp thoáng sau triền núi tạo cho Đà Nẵng một bức tranh chiều, đẹp đến tuyệt mỹ của thiên nhiên. Đêm về trên ánh đèn rũ mềm trên con phố quen, sau lối chân đi lòng cảm thấy thanh bình một gì đó đến lạ thường. Ai đó nói với tôi rằng “Đến Đà Nẵng mà chưa đi thăm cầu Sông Hàn, chưa lên đỉnh Sơn Trà, là chưa tới Đà Nẵng?” Với tôi điều đó hoàn toàn đúng. Nếu tới Đà Nẵng sao ta không ghé qua cầu quay sông Hàn, mà ngắm dòng sông thanh bình, nhè nhẹ buông trôi con nước. Đứng trên cầu bạn sẽ thấy nét kiêu sa lộng lẫy của cây cầu nỗi tiếng nhất thành phố Đà Nẵng này, đẹp đến nhường nào? Trên tầng tháp cao là hàng ngàn ánh đèn li ti chớp nháy thật lung linh và huyền ảo xuống tận chân cầu. Tôi thường tấp xe lại lề cầu ngã mình theo dòng nước, mắt nhìn xa xôi mà nghe thành phố thở, mà nhìn dòng người chậm rãi đi qua. Đà Nẵng còn biết bao điểm đến với khung cảnh nên thơ. Một thành phố du lịch đúng nghĩa cho bất cứ du khách phương xa nào ghé đến đây. Để rồi mai bước chân đi mang theo bao lưu luyến cho những thi vị nơi đây, với vẻ đẹp còn nhiều hoang sơ và đầy quyến rũ của người con gái thiên nhiên đương tuổi xuân thì.

Tạm gác lại những dòng cảm xúc lãng mạn. Tôi bước xuống con phố kia, hòa mình vào dòng người. Len vào giữa lòng thành phố trẻ mà nghe trái tim Đà Nẵng đập những nhịp đập rộn ràng. Đà Nẵng thành phố xanh, sạch đẹp, không có khói bụi, không ồn ào náo nhiệt. Nhưng cũng không đến nỗi tĩnh mịch, vô vị. Đà Nẵng trong mắt tôi như một cô gái đôi mươi đang tràn đầy sức sống, chứa bầu nhiệt huyết căng bộ ngực đầy, đem theo bao quyến rũ cùng mê đắm. Con người Đà Nẵng cũng thật giản dị và mộc mạc, cuộc sống không mấy là bon chen chạy theo những thứ lo toan cuộc sống, mà đánh mất những giây phút lãng mạn cho riêng mình. Họ vẫn dìu nhau đi trên con phố biển, dừng lại nghe biển hát lời ca của sóng. Xa xa từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên dải cát vàng thơ mộng. Tôi tạm biệt những âm thanh của phố thị mà tìm lên một quán café trên tận đỉnh Sơn Trà. Dõi mắt nhìn xuống thành phố. Đà Nẵng bây giờ thật nhỏ bé trong mắt tôi, nhưng nó càng xinh đẹp và quyến rũ hơn cho những ai yêu cái đẹp và biết thưởng thức nó. Miên man theo dòng nhạc trữ tình của Trịnh Công Sơn và thưởng thức mùi vị café, tôi chìm đắm trong cái cảm giác khó tả cho cái hạnh phúc này với Đà Nẵng.

Tôi biết mai này tôi sẽ còn đi nhiều nơi, sẽ còn khám phá nhiều cái hay, cái đẹp trên quê hương Việt Nam. Nhưng tôi chắc một điều là tôi sẽ không bao giờ quên được Đà Nẵng. Một nét riêng, một cái mến mộ của tôi, cũng như của bao người dành cho Đà Nẵng sẽ không bao giờ phôi pha và lãng quên. Bởi một điều giản dị, tôi đã hòa vào lòng thành phố Đà Nẵng trong niềm ái mộ cái đẹp và cái thanh bình, nên thơ nơi này. Đà Nẵng thành phố tôi yêu – Đà Nẵng tình yêu của tôi. Còn bạn, đã một lần nào đó đặt chân đến với Đà Nẵng chưa? Nếu chưa, còn chờ gì nữa? Hãy đến đây thưởng thức cái đẹp, cái yên vui và thanh bình nơi đây. Để bạn biết rằng cảm xúc của tôi với bài viết này không lạc lỏng, vì đã có cảm nhận từ chính bạn với thành phố Đà Nẵng .

Nguyễn Hải (Đà Nẵng 20.5.2011)

Anh nói rồi, mưa đầu mùa - Mưa rất ngoan



                                               Sài Gòn ngày 8 tháng 5 năm 2011

Em ạ! Đêm qua thật khác bao đêm. Sài Gòn đổ một cơn mưa hiền hòa, giòn tan trên tay anh, mưa đến trên ánh đèn phố thị, lung linh và huyền bí như nụ cười em thuở nào. Anh thầm nghĩ có phải mưa biết cười? Không đâu, anh khờ khạo quá khi nghĩ thế? Mưa Sài Gòn, cơn mưa đầu mùa chợt về mang theo nhung nhớ, bám víu cái bệnh tương tư nơi anh gửi vào cánh gió tựa chiếc lá vàng bay vào màn đêm của phố thị xa xăm bạt tiếng chân người. Trong cái dịu vợi này của thiên nhiên, tâm tư anh trải dài qua tiếng mưa ngoài kia, anh đã bản lĩnh đối diện những nhung nhớ về em, anh lấy thân mình áp chặt cô đơn và dang tay đón những hạt mưa hiền hòa và đầy quyến rũ hiện về trong nét kiêu sa. Đêm nay, anh yêu quá một đêm có mưa và có em, mưa thật dịu dàng khi không làm ướt nhòa trang thư này của anh em yêu ạ!. Trong cái tâm tư miên man đó, anh bỗng thấy mưa biết cười!

Ngày ấy, em nhớ gì không? Hỡi em xa nhớ của anh, của cõi mộng vô bờ trên bao la dĩ vãng ngày qua. Cũng là mưa đó, cũng là cơn mưa bám tà áo em bay, cơn mưa nào thấm vào đôi mắt biếc, bám ngực đầy, rồi trên môi mọng, đọng lại sau làn tóc mây. Thuở ấy anh đã ước mình là gọt mưa:

"Mong được làm hạt mưa
Để rơi trên má thắm
Mong được là ngọn cỏ
Xanh mềm dưới chân em"

Chắc em nào quên được những câu thơ này anh cất lên trong cơn mùa hạ năm nao, để em bẽn lẽn tựa đầu vào vai anh, vào trái tim anh? Cũng là mưa, chính là mưa đúng không em? mưa đã nhốt đời anh vào cái lồng si bao phủ dáng em. Anh dí dỏm bảo rằng mưa ngoan hiền như em. Mưa đầu mùa không ồn ả, không ào ạt gió bão, mà nhẹ nhàng quá trên cánh hoa phượng hồng phất phơ trong gió, mưa hiền hòa làm mát những trái tim đang khát trong sa mạc tình yêu, đại diện nơi đây là anh, người con trai biết nhìn mưa mà nhớ người tình. Mưa đầu mùa khe khẽ theo điệu hát của bầy Ve gọi hè, anh cũng cũng muốn cất tiếng lòng trong đêm nay với màn đêm, với giọt mưa ngày hạ kiêu sa ngoài kia. Anh muốn thét lên với cơn mưa Sài Gòn là anh nhớ em, nỗi nhớ trong mưa đang lạnh lẽo và ướt đẫm nơi đây em ơi! Em thấy không? Mưa đầu mùa, mưa rất ngoan!

Đêm nay người bạn anh tên mưa, nỗi nhớ anh tên em. Sau khung cửa sổ đôi mắt anh nhìn xa xăm. Sài Gòn về khuya sau những ánh đèn kia là không gian thật trầm lắng, nay điệu nhạc cơn mưa xua tan cái cô tịch bao đêm hằn dấu nơi đây. Trong cái hương vị mê si này, anh nhấm những ly rựou đắng, nghe vị ngọt làm tan đi cái hiu quạnh của lòng giá. Anh uống cả linh hồn anh, say theo triền mưa đổ mà nghe bên tai thì thầm những đê mê. Làn khói thuốc cũng trở nên huyền ảo và quyến rũ lạ thường? Tựa như môi hôn nồng nàn ta trao nhau cái thuở tình si bám ngực đầy. Em ạ! Đêm nay cơn mưa dĩ vãng về mang cho anh nhiều thứ quá! Mưa hào phóng cho anh cái âm ba tâm tư kẻ mộng mơ, mưa chở nhung nhớ từ bến tình buồn về làm mát mê si. Anh không đủ bản lãnh và can đảm yêu cả mưa em ạ! Vì mưa dịu dàng quá, mưa hiền hòa quá! Anh sợ yêu mưa rồi phải buồn khi mưa? Như anh đã mất em dưới mưa?... 

Anh mơ mộng quá phải không em? Mà là những mộng ảo than ôi! Đọc trang thư này em sẽ nghĩ gì, nhớ gì trong mưa, người tình xưa trong quá khứ nay hiện về với nẻo tương lai - Em nghĩ gì? Còn với anh, mưa hôm nay đã khác cơn mưa ngày ấy biết bao? Thuở nào còn đưa em về dưới mưa, thiên nhiên khéo vẽ bức tranh tình đôi ta lãng mạn và đẹp biết bao? Nay mưa về, mưa đêm nay chỉ mình anh, cô đơn nghe tiếng mưa mà ngỡ bước em về? Mưa ngoài kia thì vẫn thế, dịu vợi, nhẹ nhàng và đầy quyến luyến trong dáng em hiền. Mà trong này người ngắm mưa đã khác xưa rồi? Anh một kẻ tù tội trong lao ngục cơn mưa tình. Anh một tín đồ trung thành với mưa, đem theo đức tin của yêu đương mà xây mộng tháng ngày và với mưa. Anh tự đày mình vào cái đẹp mê hồn của cơn mưa đêm nay, dưới tán lá anh thấy hạt sỏi cũng đơm hoa em yêu ạ! Sỏi đá khô cằn bao năm, gặp cơn mưa tình yêu thì đơm hoa kết trái, vội vàng quá! 

Trong mỗi con người chúng ta. Anh hay em, hay nhân loại ngoài kia? Ai không chí ít một lần yêu và nếm dư vị của nó? Vị tình yêu là gì em biết không? Có phải ngọt lịm trong hạnh phúc, mặn đắng trong giọt nước mắt chia ly? Hay chua chát của đổ vỡ và hận thù?....Còn vị của mưa chẳng có gì em ơi! Ngoài sự thanh thiết và trắng trong như tờ giấy trắng chưa bị hoen ố nét mực cuộc đời. Đêm nay thay vì hận thù cơn mưa, anh lại thấy yêu mưa quá! Vì mưa đâu nào là nên tội gì, đúng không em? Trách là đôi ta vội vàng đi qua đời nhau nhanh quá! Ta cũng như giọt mưa ngoài kia vội hòa tan vào mặt đất bao la, mà để uớt nhòa những nhớ mong. Anh cảm ơn mưa nhiều lắm em yêu dấu ạ! Mưa thật ấm áp như bàn tay mẹ hiền, vỗ về anh trong nỗi nhớ nhung hôm nay, âm thầm chỉ bảo anh ngoài kia giọt chỉ là mưa thôi, cái lẽ thường của trời khí hậu chuyển mùa, không phải là em đâu? Em của anh ở nơi xa lắm! Em có nghĩ như anh không? có nghĩ là mưa thật ngoan và đẹp lạ thường trong cái bình thường đêm nay không em?

Cơn mưa đêm nay đã nhẹ dần, cũng như trang thư anh đã trải dài tâm tư và nhung nhớ gửi về em. Trước khi gác bút anh còn bịn rịn muốn hôn lên môi em mà khẽ câu nói "Hãy luôn yêu đời, yêu người, sống hạnh phúc bên những gì yêu thương em nhé!". Câu nói ngắn gọn đó cuối thư này cũng gói trọn tình yêu của anh thuở nào gửi đến em. Khi em đọc những dòng này hãy biết rằng tình anh cũng như giọt mưa kia, thật trắng trong và ngoan hiền. Và em ơi! Cùng anh chạy ra với cơn mưa kia, tắm mát trong dư vị cuộc đời, phủi bỏ những đắng cay, u buồn thuở nào em nhé! Em có nhớ không? "Anh nói rồi, mưa đầu mùa - Mưa rất ngoan" ./.