Đà Lạt Buổi Em Đi


[MienDu_Dalat_new-01.jpg]
           (Nữ thi sỹ Miên Du Đà lạt)

Đà Lạt Buổi Em Đi
( Tặng: Miên Du Đà Lạt)

Em đi một buổi mùa thu ấy
Đà Lạt buồn ơi! Người nhớ không?
Gạt lệ nhìn nhau đêm tiễn biệt
Buông tay rơi mảnh áo non sông

Ở lại miền nam, anh nhớ nhé!
Nửa vòng trái đất chẳng xa đâu
Anh rồi chớ mỉa đời cô lữ
Ly biệt cũng vì chốn khổ đau?

Đất nào nắm đất em nhung nhớ?
Ai dấu vào tim, kín nụ cười
Nào héo anh ơi! Màu tuổi trẻ
Cố hương vẫn đấy buổi đôi mươi

Mai này Đà Lạt xa xăm đó
Nhớ đợi em về trong mắt cay
Triền dốc anh đi xin đếm bước
Những chiều lửa bỏng cháy lòng này

Ngoài kia lá đổ, mùa thu tới
Em nhặt thu buồn trên lá phong
Cánh gió vô tình như mách bảo
Tình em đất Việt, trả hư không

Đã mấy mươi năm thân biệt cách
Anh rồi chớ nhắc tháng tư buồn
Thương nhau đừng nhắc đời con gái
Mưa đổ vai em, giọt lệ tuôn

Thôi nhé em đi, anh ở lại
Vẫy tay Tôn Nữ khóc canh trường
Giữ dùm em với màu Đà Lạt
Để vị thơ sầu ngấm cố hương ./.
                  Nguyễn Hải (12/2012)



Vịnh Đêm Đen



Vịnh Đêm Đen

Ngẩn mặt nhìn trời ngập bóng đen
Muôn nơi phố thị đã lên đèn
Trông người cuối chợ, đó đâu lạ?
Ngắm kẻ đầu đường, đây chẳng quen
Lá rụng còn cười dăm tiếng mỉa
Hoa rơi vẫn khóc mấy câu khen
Nhìn đời ứa lệ trên con mắt
Chớ nghĩ đêm dài sẽ ngát sen ./.
                         Nguyễn Hải (12/2012)

Nguyệt Tây Lâu


Nguyệt Tây Lâu

Minh nguyệt tây lâu phục vị sinh
Trủng thanh ngũ quỷ khấp ly tình
Thiên y ngọc thủ tiễn vi đoạn
Tuyệt mạng ngân châm khởi mạc đình
Huyết nhiễm thuý hoa hại thú khách
Hôi phi thần lục sát nhân sinh
Tiền thân phúc đức phân phân tán
Sinh khí tận tiêu ma ảnh minh ./.
                                   Nguyễn Hải

Bài dịch thơ của Diệp Y Như

Lầu tây trăng sáng vẫn chưa ra
Ngũ quỷ đau tình cứ khóc la
Tay cắt áo trời, mi ngấn lệ
Châm vùi tính mệnh, nghĩ nên nhòa
Chinh nhân lâm nạn: hoa hòa huyết
Thần sách bay tro: người hóa ma
Kiếp trước công lao nay lẫn lộn
Trị thời đã hết, loạn thời ra!
Diệp Y Như

*Đây là bài thơ Nguyễn Hải cẩn bút họa bằng thi từ Hán-Việt (Nguyệt Tây Lâu). Diệp Y Như đã dịch thành bài "Trăng Lầu Tây". Nguyễn Hải pots cả 2 bài nguyên tác để chia sẻ cùng thi hữu và bạn bè yêu thơ gần xa. Nếu ai có thi hứng thì họa cùng Nguyễn Hải hoặc dịch thơ nhé!

*Bài thơ này NH đã sử dụng BÁT QUÁI (tàng BÁT SƠN vị) là căn cơ của Dịch lý, Phong thủy; mỗi câu là một quẻ (Quái), ứng với một sơn hướng; chứa đựng CÀN KHÔN, họa phúc;

Tứ SAN đối tứ cát tinh
PHỤC VỊ thuộc sao Tả phù Thủy tinh
THIÊN Y thuộc sao Cự môn Thổ tinh
PHÚC ĐỨC (hay DIÊN NIÊN ) thuộc sao Vũ khúc Kim tinh
SINH KHÍ thuộc sao Tham lang Mộc tinh
Tứ SAN đối tứ hung tinh
NGŨ QUỶ thuộc sao Liêm trinh Hỏa tinh
TUYỆT MẠNG thuộc sao Phá quân Kim tinh
HỌA HẠI thuộc sao Lộc tồn Thổ tinh
LỤC SÁT thuộc sao Văn khúc Thủy tinh

Ẩn Mình

Ẩn Mình

Ẩn mình một cõi giữa hoang tàn
Ngoảnh mặt cười đời, kệ thế gian
Vạn kiếp nơi đây, chân lãng tử
Trăm năm chốn đó, má hồng nhan
Yến Oanh vội hót cùng sông suối
Ong Bướm đua bay với núi ngàn
Sợi tóc phai màu đêm thức trắng
Vai gầy nhạt bóng buổi cơ hàn ./.
                                      Nguyễn Hải

Bến Xưa (Lời bình của chị Kim Cúc)


P/s: Lời bình thơ của chị Kim Cúc ( Blog Gà Con). (Bến Cũ)


Hầu như suốt tuần nay, ngày nào trời cũng mưa gió. Con rạch  gần nhà bỗng hóa thành một dòng sông. Nhìn ngắm con- sông- hiện- thực- gần- nhà trong mùa đông tê tái, lòng bỗng tưởng đến những dòng sông kỷ niệm trong đời. Nhớ Thương.
Hôm nay vào trang blog màu tím của Nhà Thơ Nguyễn Hải. Ô hay, lại bắt gặp một dòng sông chảy qua miền thương nhớ.

 
  Hình chép lại từ trang blog Thơ Tình Nguyễn Hải

Đó là  dòng sông u hòai với bến vắng đò xưa:
                                   
                                Tôi sang gặp phải bến sông vắng đò.

Con đò xưa. Em đã đi đâu, về đâu? Ngay từ câu đầu bài thơ, mình đã thấy bàng hòang, thảng thốt với câu hỏi mà như  lời trách móc. 
                                                               
                                      Bảo rằng em chửa có chồng?  

Và rồi như không thể kềm được nữa. Thương yêu là mưa gió. Nước đã tràn bờ. Bao kỷ niệm ùa về, ùa về. Sông hình như cũng chẳng còn là sông nữa. Thành thác lũ đó rồi. Những  kể lể, nhắc nhở, tỉ tê cứ dồn dập tuôn . Bởi, có lẽ chẳng thể nào hiểu được, dòng sông hiền hòa mềm mại từng chảy qua đời ta giờ sao bỗng thành sương khói.  

                                     Này em má lúm đồng tiền 
                                   Sao em quên mất một miền nhớ nhung? 

Đọc câu thơ .Thấy trái tim mình như rạn vỡ. Phải, kỷ niệm càng ngọt ngào thì nay càng quá đớn đau. Này thì  má lúm đồng tiền. Này thì ngọt ngào ước hẹn. "Nên duyên một buổi hẹn hò."  Đi qua đời nhau, không nhớ gì sao người tình hỡi?  Để giờ đây đành "Vô duyên cúi mặt nỗi lo xứ phiền."
Nghe như có tiếng thở thật dài tựa gió tràn trên trên sông nước mênh mang. Lan dài, lan dài những thở than, trách móc, dỗi hờn...
                                  Trầu xưa thôi quấn buồng cau
                               Gỡ buông tóc rối gẫy màu chia ly
                                  Bến nay còn đợi chờ chi?
Cũng như bao người dân Việt khác, mình đã quen với hình ảnh của con đò,bến cũ; quen với làn điệu mộc mạc mà quá trữ tình của làn điệu thơ lục bát, của ca dao. Đò xưa Bến cũ là mô -típ quen thuộc của ca dao. 
Nhớ lại xem , cha ông ta cũng đã từng hẹn hò, thề thốt, trách móc...nhau qua từng câu ca dao dịu ngọt:         
                                    Trăm năm dẫu lỗi hẹn hò
                                 Cây đa bến cũ con đò khác đưa.

Ở đây, cũng với thể thơ lục bát ngọt ngào của cha ông, Nguyễn Hải đã thổi chất trẻ trung,  hiện đại vào lớp vỏ dân gian thân quen đậm đà tình tự dân tộc. Vâng, cũng là hình ảnh con đò, cũng là hình ảnh bến cũ, cũng là câu thơ 6, 8, nhưng mới mẻ hơn. Bởi, đó là tình yêu của những người trẻ tuổi thời đại mới. Về điểm này, mình thấy đồng cảm với Nhà Thơ Phương Danh, khi anh  nhận xét về Nguyễn Hải với bài thơ này rằng, "Điều quý là dù trẻ nhưng anh vẫn giữ được hồn thơ truyền thống."
Mình lại bắt gặp hình ảnh một lãng tử tình si trên bến vắng:

                                     Bến nay còn đợi chờ chi?
                                Đìu hiu một Gã buồn gì nơi đây?

Vâng. Còn chờ đợi chi nữa. Đò xưa nay đã rẽ về lối khác. Người xưa? Không biết em đã theo chồng hay đã tìm cho mình những lối khác trên đường đời muôn vạn nẻo? Mây đến rồi đi. Mây bay ngang rồi bay qua. Chỉ bầu trời còn lại, thênh thang.
                             Tình xưa theo gío bám  mây về trời.             
Là một người  hay suy nghĩ vẩn vơ, thế nên mình cũng  đã ...vẩn vơ suy nghĩ khi đọc đến câu:

                                Em Hòang Lan ạ! Nhớ thay.....

Nhà Thơ là một kẻ tình si. Thì điều đó đã hẳn! Mà có lẽ nhà thơ nào cũng là kẻ si tình hết hay sao ấy nhỉ? Có thế mới có những vần thơ hay  cho đời. Theo cảm nhận riêng của mình, hơn ai hết, nhà thơ là những người càng phải biết yêu thương và trân quý cái đẹp. Khi Nhà thơ yêu, họ đẩy tình yêu đến chỗ tận cùng và khi đớn đau, cũng đẩy sự đau khổ đến cùng tận.

                                              Tương tư còn thấm lạnh lùng 
                                         Yêu đương có đượm một vùng thương đau.
Khi nhà thơ yêu,  người yêu của họ cũng được hóa thân diễm tuyệt  thành những Nàng Thơ (viết hoa).  Những nàng ấy càng thêm hư hư thật thật giữa đời và thơ. Vừa cụ thể vừa trừu tượng. Giữa cõi thực và mộng. 

"Bến Xưa" khép lại bằng khổ thơ 4 câu với hình ảnh dòng sông đã chẳng còn là dòng sông ước hẹn ngày cũ.  Sông đã trở thành biển khơi dữ dội với niềm đau gào thét:

                                     Con sông như hóa biển khơi
                                      Mi hoen lệ đổ tơi bời niềm đau.  
Đọc "Biển Xưa" của một Nhà Thơ trẻ và thấy ngập hồn những niềm đau xưa cũ. Đành thôi về đi. Sẽ chẳng còn gì chờ đợi ta trên bến thiên đường ngày cũ. Con sáo đã sang sông mất rồi.

                                        Thôi đành quay bước về mau
                                      Bến xưa rũ bóng từ lâu hỡi Nàng!



Mình chép lại cả bài thơ "Bến Xưa" của Nhà Thơ Nguyễn Hải ra đây.

                                    Bảo rằng em chửa có chồng?
                            Tôi sang gặp phải bến sông vắng đò
                                    Nên duyên một buổi hẹn hò
                             Vô duyên cúi mặt nỗi lo xứ phiền
                                    Này em má lúm đồng tiền
                              Sao em quên mất một miền nhớ nhung
                                    Tương tư còn thấm lạnh lùng
                               Yêu đương có đượm một vùng thương đau
                                     Trầu xưa thôi quấn buồng cau
                               Gỡ buông tóc rối gẫy màu chia li
                                      Bến nay còn đợi chờ chi?
                               Đìu hiu một Gã buồn gì nơi đây?
                                      Em Hòang Lan ạ! Nhớ thay....
                               Tình xưa theo gió bám mây về trời

                                      Con sông như hóa biển khơi
                                 Mi hoen lệ đổ tơi bời niềm đau
                                       Thôi đành quay bước về mau
                                 Bến xưa rũ bóng từ lâu hỡi Nàng!     
  
Bến Xưa. Gặp mình ở trong đó. Mình cũng đã từng mang theo trong đời những dòng sông riêng.  Những bến xưa ngày cũ. Cám ơn Nhà Thơ đã mở ra muôn lối cảm thụ cho người thưởng thức.

Đan Áo Mùa Đông (Đứa con tinh thần tôi yêu quý nhất)

[emtoi.jpg]

Đan Áo Mùa Đông

Nàng ngồi đan áo với trời đông
Cái rét căm căm mà ấm lòng
Tay đan sao đẹp trong màu áo
Nàng hỡi! đông về có lạnh không?

Bao thương nhớ gửi cánh tay đan
Mưa gió chiều đông thêm chứa chan
Sâu trong khóe mắt, tôi thầm hỏi?
Áo đan ai mặc, hỡi Lê Lan!

Cùng áo nàng đan hết mộng xinh
Chứa bao khao khát thuở trung trinh
Màu áo nàng đan sao độc đáo?
Sắc đông len hết chuyện tình mình.

Từ đó đông về mà thiết tha
Tôi còn phiêu bạt chốn phương xa
Buồn nhớ áo xưa, tình bé nhỏ
Đông sao mãi lạnh cõi hồn ta?

Buồn lắm nàng ơi! Tôi cứ buồn
Khi nhìn mưa đổ, chiều mưa tuôn
Đông ấy, áo xưa nào ấm lại?
Mảnh tình vắt vẻo với chiều buông

Đông qua, đông lại họa đời trai
Cát bụi đường xa còn phủ vai
Áo đan xong, vẫn chưa người mặc?
Má phấn môi hồng thấm lệ phai

Ngồi đây chén rượu tràn mi cay
Lạnh lẽo sương đêm sầu bủa vây
Đường thơ tôi họa màu nhung nhớ
Họa lên màu áo ấm thơ say...

Lê Lan nàng hỡi! Lại đông về
Cái lạnh đất trời hồn tái tê
Cho tôi tấm áo của ngày ấy
Tôi mặc để còn say cõi mê
                  Nguyễn Hải (Đồng Nai

!!!

Hãy còn trong ta một kỷ niệm đẹp về em!

Chiều Thu


http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRCHQGDBzOlvZqb1vuMs_mRKy0X2I6BD8BCNElfhhe68XZOycBhRnBXaHwh2g

Chiều Thu

Bóng chiều ngã rũ trên lưng mây
Một cánh chim xa mòn mỏi bay
Tôi kết tà dương thành nỗi nhớ!
Khẩn cầu người mộng, mau về đây.

Tôi nghe gió hát điệu nghê thường
Thơ thẩn tìm em giữa nhớ thương
Em hỡi! Thu về mê đắm quá!
Mà đây có kẻ thiếu yêu đương.

Em có cùng tôi qua lối sầu?
Hay rồi em lại bỏ đi đâu?
Để tôi ngóng mãi con đường ấy
Một bóng tình si bạc mái đầu.

Em hãy về đây, kể chuyện xưa
Có nàng thiếu nữ thường yêu mưa
Có chàng trai khóc duyên tình lỡ
Nên cả trời yêu đổ giọt thừa.

Em có về đây với má hồng?
Khi tôi khẽ nói "Yêu anh không"
Thẹn thùng bỏ lửng trên dòng lệ
Chát đắng rằng câu "Em lấy chồng".

Tôi yêu màu tím chiều hoàng hôn
Và đợi chờ em về gọi hồn
Tôi kẻ trăm năm còn đắp mộng
Còn tơ tưởng giữa cánh tay ôm.

Thơ tôi đã chín mùa tương tư
Tình cũng xanh rêu câu tạ từ
Em hái dùm tôi sầu một thuở
Để ngày thay lá, kịp vào thu ./.
               Nguyễn Hải (Chiều thu SG 2011)

Hồn Thu





Hồn Thu

Lại một mùa thu đến cận kề
Vàng trong ánh mắt, nụ si mê
Bướm bay bám víu hương thầm kín
Vút dải chiều phong, mộng trở về.

Chiếc lá thu vàng nhuộm cả tôi
Mê si cắn trọn một bờ môi
Nghe tim buốt giá màn nhung lụa
Khung cửa mây trời hờ hững trôi.

Hỡi thu! Nàng đến làm nên say
Tôi ngẫn ngơ hồn chiều lá bay
Mà tưởng chân em nhè nhẹ đến
Đánh tan cô quạnh ở trong này?

Có phải là em nhập nắng hồng?
Len vào ân ái với hư không
Hay em nhẹ bước qua ngang cửa?
Để gió thu về lạnh mắt trông.

Tôi viết câu thơ miền lá rơi
Điểm tô vận chữ, tụng hoa cười
Dung nhan hợp cẩn mùa hoang dại
Hiển hiện bài thơ, thu nhớ người.

Mỗi độ hoàng hôn về gọi chiều
Vừng trời đổ nắng giọt thương yêu
Trần ai cất tiếng rợn thanh vắng
Tôi lại tìm em giữa tịch liêu.

Thu ơi! Hãy đến mà yêu tôi
Lòng mở chờ em, cháy mộng rồi
Cho kẻ đa tình buông cánh Nhạn
Mắc vào vết tích dấu chân đôi.

Em vẫn kiêu sa giữa đất trời
Mặc chàng thi sĩ khổ đau đời
Tình si cái thuở xanh màu tóc
Lại hóa già nua một kiếp người.

Đây một mùa thu chau nét mày
Rèm mi chết rũ giữa chua cay
Mòn con mắt đợi người xưa cũ
Nào thấy hồn yêu hiển hiện đây?

Thu ơi! Em chết thật rồi ư?
Mộng ảo theo em, lịm ngục tù
Gió cuốn mình thu vàng xác lá
Thổi lên dư vị cõi âm u.

Ới hồn trinh nữ của lòng si
Tôi gọi tên em, bỗng dị kỳ
Có phải ngàn năm, sầu kết trái?
Rụng rơi nhung nhớ xuống mê li.

Nàng thu kiều diễm ra đi
Cho đêm ma quái, hồ li khóc nàng
Tình kia khuất nẻo địa đàng
Hồn hoang trinh nữ... hóa vàng thiên thu ./.
                                     Nguyễn Hải (CT 4/7/2011)

Nhớ Em Ngày Hạ


Nhớ Em Ngày Hạ

Hỏi rằng ngày Hạ về chưa?
Mà sao phượng vĩ chao đưa cành hồng
Hạ về em có vui không?
Khi con bươm bướm đứng trồng cây si
Trên dòng lưu bút viết gì?
Hạ về thương nhớ cũng vì em thôi
Tiếng ve ra rả liên hồi
Điệu kêu thống thiết họa đôi nhân tình
Tặng em một cánh phượng xinh
Đem về ép lại bóng hình người thương
Nhớ em, nhớ cả mái trường
Một thời yêu dấu bên đường đắm say
Vần thơ ép nốt dòng này
Trong tà áo ấy còn đầy mộng mơ
Em ơi! Ngày Hạ mong chờ
Vầng trăng xưa đó bây giờ khác bao?
                                     Nguyễn Hải (SG 3/5/2011) 

Tình Yêu Mùa Hạ


http://www.nguyenhue-nb.edu.vn/site/images/stories/20090320_5591c32aaf9d47389857l6pa6lficucx.jpg
(Ảnh có tính chất minh họa)

Tình Yêu Mùa Hạ

Hạ về vội vàng quá
Ta chưa kịp nói yêu
Mà tiếng Ve rộn rã
Cất lên với yêu kiều

Ta vội ngã theo gió
Tìm đến tà áo bay
Ta gửi tình vào đó
Tặng Em những đắm say

Phượng nở hồng đôi má
Cánh hoa rụng bên thềm
Dang tay làm Thập Giá
Đóng cọc trái tim Em

Bài thơ còn dang dở
Vì thiếu tiếng em cười
Đành khép lại trang vở
Đã thấy Hạ bớt tươi

Bài thơ thời áo trắng
Vụng về ghép từng vần
Chờ mãi không dám tặng
Hạ Anh mãi phân vân.

Em tung tăng nắng Hạ
Anh lạc mùa yêu đương
Bướm vờn trong bóng lã
Thấy mình ngập nhớ thương

Vô tư Em nào biết?
Ngập ngừng trên lối về
Nắm chặt bàn tay xiết
Anh mộng chuyện phu thê

Hạ ơi! Cứ xanh thắm!
Hạ. Tình yêu của anh
Quyến rũ và say đắm
Len vào mắt long lanh ./.
                        Nguyễn Hải 

Xuân Say


 Xuân Say
(Tặng Quỳnh Hương)

Đêm tận bóng dài sâu đáy ly
Cay nồng khóe mắt, ướt bờ mi
Uống cạn cùng em, ta uống cạn
Rượu xuân ấp ủ, mối tình si.

Dừng lại bến yêu mà ngắm trăng
Phải em không đấy, hỡi Cô Hằng
Xin em chút mộng phút ân ái
Gối lã đêm thâu có được chăng?

Ghé vào hoang dại cánh tay nàng
Buông thỏa tay đơn cõi mộng vàng
Chén đắng môi điên, đêm khắc khoải
Rượu ơi! Chớ cạn, chớ mơ màng...

Chao đảo đất trời chưa kẻ say
Uống hoài chẳng hết, rượu còn đầy
Cứ rót cùng ta như thế nhé!
Uống cho hàm ngọc chạm đôi tay.

Ta với sao trời, hái cả trăng
Kết nên vườn mộng, đêm hoa đăng
Nàng thơ có đến, xin dừng bước
Quân tử chẳng say, há nhố nhăng?

Môi say chạm cốc tự bao giờ
Thi sĩ yêu thương vẫn dại khờ
Xuân hãy còn xuân đừng hối tiếc
Tình si chớ thẹn với ngây thơ.

Vai trần buộc lại mây lang thang
Mau đến mà yêu kẻo lỡ làng
Ta kẻ lãng du miền đất hứa
Này đây xin gục trên tay nàng ./.
                       Nguyễn Hải (Sài Gòn 27/1/2011)

Tình Xuân Cho Anh


Hoa Mai
Tình Xuân Cho Anh

Em về nhặt lại chút tình Xuân
Xé toạc câu thơ chẳng ngại ngần
Chao nghiêng cánh Én vẫn xa lạ
Em níu tay anh trốn bụi trần

Này anh cõi mộng đã đơm hoa
Môi mím em cười gửi nắng tà
Tay gối lòng Xuân không ái ngại
Mi cong hờn dỗi nét mi sa

Em uống cùng anh một chén sầu
Lệ khô môi đọng những thương đau
Tay cạn ly, anh cười ngặt nghẽo
Em buồn hỏi khẽ Xuân đi đâu?

Nụ hôn ân ái sặc nồng say
Bờ tóc em đây vương bến này
Thuyền yêu đỗ bến đời nhi nữ
Chao đảo chút duyên hờ gió bay

Ai gửi tình Xuân cho má hồng
Để mộng tràn lên những mộng lòng
Để đêm Xuân tiếng tim văng vẳng
Một tiếng êm đềm anh biết không?

Cùng anh đi khắp dãi ngân hà
Nhân thế khóc cười mình sẽ qua
Níu kéo tình Xuân bên gối chiếc
Mộng ươm thành mộng chỉ đôi ta

Đừng nói bằng lời của gió mây
Đừng buông tay nắm bởi đôi tay
Em muốn nghe trong bước phiêu lãng
Ngàn câu nguyện ước chạy về đây

Cho em uống cạn hết đêm nay
Rượu ấm môi nồng hóa chẳng say
Xuân khóc cười chi đời thiếu phụ?
Tình Xuân dừng lại với chua cay

Anh hãy là Xuân đến ghé chơi
Đừng như gió thoảng cuốn qua đời
Trước ngõ cành Mai đà điểm bạc
Lại rồi Xuân nữa.... hỡi anh ơi!
                          Nguyễn Hải (Sài Gòn 14/1/2011) 

Cảm Thông




Cảm Thông

Tuyết trắng mù bay che lối hoa
Ngọn đèn heo hắt thâu canh tà
Gió đông bốn hướng từ đâu đến?
Khóc hộ thi nhân nỗi nhớ nhà.

Phương Nam mỏi mắt mà trông về
Đất khách ngồi đây hồn tái tê
Chén rượu chờ trăng, đêm lẻ bạn
Một bầu tâm sự đọ sơn khê.

Kìa lũ bồ câu nóc giáo đường
Cùng ta trốn ngủ với canh trường
Từng đôi rũ xuống hồn nhiên ngắm
Dư vị thơ kia hoài cố hương.

Ta ở nơi này, em ở đâu?
Mình ta duy chỉ một trời Âu
Hỡi em gái Việt xa xăm đó
Có biết đêm dài lắm mối sầu?

Thôi nhé thơ ơi! Vạn nẻo đường
Chia nhau cay đắng của yêu thương
Nỗi buồn cô lữ này.... ừ nhỉ?
Cắt nửa vầng trăng, gửi cố hương ./.
                                          Nguyễn Hải

Uống Rượu Ngắm Hoa



Uống Rượu Ngắm Hoa

Trăng soi đáy cốc áng phù vân
Quỳnh nở trong đêm ngát vị trần
Chớp mắt nhìn đời, hoa khẽ bảo:
"Rượu si khối kẻ, hỡi thi nhân"
                                   Nguyễn Hải

Bài Thơ Gửi Mẹ



              (Thân mẫu của Nguyễn Hải)
Bài Thơ Gửi Mẹ


Lạy Mẹ kính yêu. Mẹ của con!
Bài thơ con viết cả lòng son
Xin dâng lên Mẹ lòng tôn kính
Mang cả tin yêu đọ núi non.

Bao năm con ở nơi phương xa
Bất hiếu chẳng lo được Mẹ già
Lời Mẹ ngày nào, con đã thấm
"Theo chân gió bụi, đâu là nhà?"

Quán trọ bao năm, quán trọ đời
Từng phen con khóc, chẳng thành lời
Người ta bạc bẽo tình nhân thế
Ngu muội thân con một kiếp người

Rồi một chiều kia, dưới nắng chiều
Trái tim con đã chứa tình yêu
Đẹp sao một phút màu li biệt
Dây đứt, tình trôi vút cánh diều.

Xa quê, xa Mẹ, ôm lòng nhớ
Con bước chân đi, mộng trở về
Bên mái nhà xưa ngày thuở bé
Thơ ngây bước giữa mối duyên quê.

Nay con trăm lối kẻ tha hương
Chẳng biết nơi nào cập bến thương?
Chắc Mẹ lại cười "Thằng lãng tử
Thích làm thi sĩ đi muôn phương"

Con mơ mộng quá! Giữa tình đời
Mãi miết len theo tiếng gọi mời
Khi ngẩn ngơ nhìn bao giả dối
Mới hay lời Mẹ, đúng không thôi!

Mẹ ơi! Tha thứ phận làm con
Đi mãi muôn phương, phận chửa tròn
Tóc Mẹ hôm nay đà chấm bạc
Mà thằng con nhỏ, vẫn đi hoang ./.
                                     Nguyễn Hải

Tạ Từ Đêm Say



Tạ Từ Đêm Say
(Tặng Bích Hiền)

Tay hoa em rót ly này
Mời chàng dấn bước xứ say rồi về
Canh năm ly biệt gần kề
Rượu tương tư đó có hề hấn chi?

Sương đêm vừa đọng rèm mi
Con trăng xế bóng, lệ thì viễn vông
Rót cho tràn đổ cõi không
Lấy không làm có, cho lòng quang niên

Uống đi xua đuổi muộn phiền
Cho lòng bão tố rời miền tương tư
Cạn tình cho nhẹ lối thu
Giang hồ chàng bước bụi mù trắng bay

Son kia phai sắc đêm này
Má hồng cũng bạc dấu ngày chàng ơi!
Môi ngoan nào dám đưa lời
Men say sợ rụng... một trời nhớ nhung ./.
                                           Nguyễn Hải

Chén Rượu Tha Hương



Chén Rượu Tha Hương


Đêm thu thức giấc nhớ thương ai
Đất khách này đây tiếng thở dài
Cơn gió vô duyên trêu ghẹo lá
Làm lòng ta rụng những ưu hoài

Chao ôi! Chén rượu kẻ tha hương
Cay xé bờ môi cái nhớ thương
Từ thuở xa người, xa mắt đẹp
Tay quen rượu cạn với đêm trường

Có thơ, có rượu, có trăng gầy
Có cả trời thu nơi chốn đây
Mà thiếu giai nhân đêm nguyệt lẻ
Thơ ngâm mấy khúc não nùng thay

Chí lớn chưa xong, mơ mộng gì?
Rừng hoang chặt bỏ những mê li
Trong miền hoang dại xa xăm đó
Ta thấy thừa ra một gốc si

Trời đất mang mang một mối sầu
Trăng sao gầy guộc tỏa rèm châu
Đam mê còn đó ngoài khung cửa
Gió bụi giang hồ bạt chốn đâu?

Thôi cạn ly này những chuyện lòng
Mai kia mỏi bước lối lưu vong
Ta về nhặt lại chùm thơ nhỏ
Dâng hết cho em nỗi nhớ mong
                         Nguyễn Hải (Hamburg 8/2012)

Hoàng Hôn Nhớ Anh



Hoàng Hôn Nhớ Anh
( Thương nhớ Hoàng Diệp )

Có ai đuổi hộ Em con Oanh?
Nó hót chi mà, Em nhớ Anh!
Chắc đặng hoàng hôn còn chút nắng?
Nên hồng đôi má giữa trời xanh!

Trong bóng tà dương chỉ bóng mình
Cô đơn Em bước giữa đường xinh
Cánh hoa man dại vương tà áo
Con bướm về đây hút mật tình

Anh ở nơi nào, có biết không?
Trời nay đã chuyển mùa sang đông
Tình Em cũng chở đầy nhung nhớ!
Nào có phấn son , má cứ hồng?

Nắng nào phai nắng giữa đôi môi?
Cánh gió không Anh chìm mộng rồi,
Em đợi chờ Anh trên lối nhỏ
Con đường những kẻ bước chung đôi

Hoàng hôn Em đó, không kiêu sa
Chẳng tắm mình trong ánh lụa là
Chỉ đó thâm khuê vàng sắc nhớ
Ươm lên mắt đẹp cõi hiền hòa

Anh về sớm nhé! Người tình ơi!
Trong tiếng yêu Anh, rụng cuối trời
Yêu mị nơi đây hoang vắng quá!
Anh về cho mộng hé môi cười

Còn mộng nào hơn, cõi mộng này?
Chung nhau nhịp thở của mê say
Hoàng hôn rỏ xuống tình Anh đó?
Em thấy con Oanh vỗ cánh bay!
                          Nguyễn Hải ( SG 11/2011)


*Mảnh đất Cam Ranh chốn ấy quanh năm nắng cháy, tiếng sóng vỗ trên hạt mồ hôi của con người. Vùng đất đó có người con gái đẹp hiền hòa, sắc nước đương thời, hát hay và líu lo như tiếng chim Oanh ngọt mê hồn. Cùng tài thơ phú tuyệt hay.... Em tên là Hoàng Diệp! Tôi có biết em, một chiều ghé thăm mảnh đất quê em, có hoa có bướm, có men say rượu ngọt, có đôi má em luôn ửng hồng. Em đã yêu một chàng thủy thủ ngoài khơi xa, những chiều gió lạnh em đi trên con đường đầy hoa dại, ngóng tin chàng về. Nhưng "Hồng nhan mệnh bạc"? Vào một chiều đông ấy, tôi hay tin em qua đời, căn bệnh tim truyền kiếp đã cướp mất em tôi. Tôi về lại thăm, những cánh hoa đồng nội vẫn ngào ngạt hương, ánh hoàng hôn phũ phàng vẫn rọi vào nơi đây, tôi bước về chợt thấy đóa hoa tình si ngát ngùi hương. Lần trước, âu chỉ gặp một lần...than ôi! Tôi vẫn chưa nói với em, tôi là Nguyễn Hải?

Diệp ơi! Em có thác thiêng xin hãy phù hộ cho tôi, cho ai đọc bản tình thơ này, ai ngâm lên cung vị của nó...Mà nhớ đến em, nhớ vị ngọt quê hương em, nhớ đôi má em hồng....!

Chuyện Tình Lê Lan

%name


%name

                                    ( Nàng thơ Lê Lan, chụp dịp Xuân Tân Mão )

Chuyện Tình Lê Lan
         (Tặng Lê Lan)

Hai đứa ngày xưa chung mái trường
Chàng tồi toán pháp khá văn chương*
Nàng xinh nét đẹp làn môi thắm!
Bước giữa thơ ngây đôi mắt hường

Tay nắm kéo nhau đến đắm say

Bến yêu ngồi lại ngắm mây bay
Cõi si, tình nhớ vương màu mắt!
Thuở ấy chúng mình liều lắm thay.

Bên nhau chân bước với ngây thơ

Môi khẽ lời yêu "Hãy đợi chờ"
Hẹn ước hôm nay hoài mãi nhé!
Chuyện mình nhóm lửa cho ngày mơ.

Tháng năm tô điểm má giai nhân

Chàng kẻ mộng mơ, Tiên cõi trần
Câu nói thuở xưa, còn đấy chứ?
Nào ai ngờ, kiếp tình xoay vần?

Tay phím ngang cung khóc má hồng

Chiều buồn nắng vãn, rớt bên sông
Tỳ bà khẫy khúc buồn theo gió
Thổi đến bước chân kẻ lấy chồng.

Tình si bám mãi tấm thân trai

Khóe mắt còn vương vấn gót hài
Lệ ứa canh thâu buồn dáng Nguyệt
Chờ chi trăng trả nét mi ngài?

Vườn tình đọng lại chốn hoang tàn

Lơ lửng mây trời tựa bọt tan
Cỏ lạ hương hoa khe khẽ nói!
Đâu rồi bóng dáng nàng Lê Lan?

Chàng kẻ lãng du té vực sâu

Lửa thiêng xưa đó cháy thành sầu
Trăng gầy nghiêng bóng buồn gì thế?
Có phải chàng buồn, trăng cũng đau?

Biết rằng nàng cũng chẳng vui gì?

Câu thơ nàng họa khóc chia ly
Yêu chàng thi sĩ không duyên nợ
Đành phải ngoan trong kiếp nữ nhi

Tình yêu chỉ tạo dáng cho đời

Luyến ái nhẹ nhàng chiếc lá rơi
Một thuở yêu người, tình chỉ thế?
Tim yêu mong ngóng với xa vời.

Thềm yêu bắc nhịp với mây ngàn

Gạt lệ tìm người trong chứa chan
Xin hãy quên và đừng tiếc nhớ!
Chuyện tình chàng Hải thiếu Lê Lan ./.
                               Nguyễn Hải (Đà Lạt /2/2011 )

*Ý thơ Xuân Diệu (bài Giới Thiệu)

Lạc Hồn Ca

http://images.yume.vn/blog/200905/23/12531961243057484.jpg

Lạc Hồn Ca

Hồn ta lơ đểnh giữa cơn say
Nhấp chén men nồng, vị đắng cay
Tê buốt tim gan trên nhịp thở
Và tơ tưởng mộng bến hoa này

Lơ láo nơi đây một gã cuồng
Hồn theo gió cả, nhập trăng suông
Trăng khuya le lói đêm kỳ bí
Rợn tiếng em cười giữa khói buông

Em Nhã Phương ơi! Đêm phấn hoa
Cháy bùng lửa hận mảnh tình ta
Mảnh tình trôi tận vào huyền thoại
Xót lại ái ân bám thịt da

Mười năm cách biệt, ơi mười năm!
Nửa quả địa cầu, nửa biệt tăm
Xa quá em ơi! Vùng kỷ niệm
Tuổi thơ in dấu tuổi trăng rằm

Em hỡi yên nằm chốn mộ sâu
Có nghe tiếng khóc của anh sầu?
Trên đây dương thế đà rơi lệ
Nhỏ xuống tuyền đài những giọt châu

Phù dung một đóa dệt hồng nhan
Tuổi ngọc chưa tròn, nay sớm tàn
Đây cánh nhung huyền, nồng phấn bướm
Hồn anh đã ngã phía trời tan...

Lạc xứ Liêu Trai, em hiện hình
Trong đêm ma quái có đôi mình
Hồn trai phóng đãng, hồn trinh nữ
Hợp cẩn trao nhau khóe mắt xinh

Màu trời xiêm áo của mê ly
Tiết điệu nghê thường, môi nữ nhi
Nốc chén đa tình mùi rượu mộng
Hồn say nhảy múa cùng trời si

Dạ tiệc đêm nay giữa khói mơ
Vô tư em hát, anh làm thơ
Vầng trăng thái cổ, lũ Hồng Hạc
Tìm đến reo vui những dại khờ

Đam mê đánh cạn chén yêu đương
Ta gọi tên em "nàng Nhã Phương"
Em đáp lời ta "chàng Nguyễn Hải"
Tiếng em đồng vộng giữa canh trường ./.
                                 Nguyễn Hải Matxcơva 30/5/2012

Lời Hoan Ca



Lời Hoan Ca

Thuyền ta chao đảo dưới cung trăng
Bỏ lái xuôi dòng theo gió phăng
Tiếng sóng hô vang đời loạn lạc
Cùng niềm hưng phấn ám Cô Hằng

Một lũ lênh đênh ngoài biển xa
Mênh mông trôi nổi, đâu là nhà?
Nhà ta ở tận đất đau khổ
Thôi hãy ngồi đây mà hát ca.

Ta hát lời yêu với cuộc đời
Ta đem dấy loạn đến rong chơi
Ta cười nghiêng ngã trên dâu bể
Ta nhấn buồn đau xuống biển khơi.

Lòng ta khởi nghĩa tự bao giờ
Danh vọng hôm nay ta ngó lơ
Ngạo nghễ trên môi đêm rượu cạn
Cuộc vui tuyệt đích đọ vần thơ.

Lã lơi tìm đến xứ vô biên
Bỏ lại nhân gian, lạc Nước Tiên
Nhân thế chẳng gì ta luyến tiếc
Đánh tan sầu hận những ưu phiền

Lũ chúng ta trôi theo gió sương
Nhện giăng khối mộng một làn hương
Mê si lòng ngỡ mùi con gái
Đắm đuối tìm Nàng xin chút thương

Ta hôn cánh gió, ngắm trăng xinh!
Khóe mắt nào đây vẫn gợn tình
Ta ngủ mà nghe trong tiếng thở
Chiêm bao chớ mộng thuở băng trinh

Tạm biệt trần gian chiều khói buông
Ta đi với một ánh trăng suông
Mặc đời lữ thứ nặng chân bước
Cho thỏa đam mê họa nét cuồng ./.
                                     Nguyễn Hải (20/5/2011)

Mộng Tình Ca

http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTIDQFYQeL_jAcHrTvbGXDuzhjBpdV_3deN0Eb7l13MFhwZT0hyxq567GNF


Mộng Tình Ca
(Nhớ Nhã Phương)

Đêm buồn trở giấc vào canh thâu
Nghe tiếng Em cười, vọng mối sầu
Tôi ném cơn mê còn ngái ngủ
Vào đêm mộng tưởng thuở ban đầu.

Em ước hẹn gì với cuộc tình?
Để câu tan vỡ, tím môi xinh
Để mê li chết giữa tro lạnh
Và kẻ cô đơn, chết một mình.

Sao tắt rồi Em, bởi lệ rưng
Hồn kia ngóng nguyệt cũng vô chừng
Đám mây hờ hững tan từng mảnh
Gió lạnh lùng gió, thôi chẳng ngừng

Lũ bướm trong đêm chầm chậm bay
Bóng ma Người Mộng bước đâu đây?
Hỏi Nàng chốn đó, có chi lạ?
Mỉm miệng Nàng cười "tìm bến say".

Tôi ghê rợn uống hết mê li
Em nhập rượu nồng, ngọt dị kỳ?
Tôi uống ngực Em, say mắt đẹp
Trong cơn du lạc, lướt tình si.

Em lau giọt lệ trên môi tôi
Cười bảo rằng đây, giọt lệ đời
Cứ rỏ xuống đi duyên tận thế
Cho hồn trinh nữ vượt trùng khơi

Em vẫn lã lơi giữa bến say
Tung tăng bắt gió, ám đầu mày
Em nào biết được, tôi đau khổ?
Nên chẳng thương cho, những đắng cay.

Trăng soi đáy cốc, tàn vào đêm
Một đóa phù dung, rụng nát thềm
Em khẽ bước đi, không ngoảng lại?
Tôi ôm mặt khóc, gọi tên Em.

Tên Em là nhớ thương vô bờ
Là mộng tình đau, hồn của Thơ
Là những đêm dài thêu dáng mộng
Một Tôi chẳng thể tỉnh cơn mơ.
                             Nguyễn Hải (SG 9/2011)

Chiêu Hồn Ca

http://quynhhop.files.wordpress.com/2010/11/t.jpg


Chiêu Hồn Ca

Từ giã đam mê những mộng đời
Tôi theo cánh gió vượt trùng khơi
Trần gian chốn đó u sầu quá!
Chẳng thể reo vui một kiếp người.

Tôi đi tìm hái đóa hoa hồn
Con mắt đa tình dậy sóng cồn
Điên đảo ôm ghì chiều biển vắng
Một tôi đốt cháy cả hoàng hôn.

Vái lạy trời cao mau hiển linh
Về đây nhập xác kẻ đa tình
Hồn tôi một khối sầu giam lỏng
Tiếng thét chiều nay, mộng hiện hình.

Con Nhện mê si nhả lưới thương
Hồn tôi mắc phải trời yêu đương
Vẫy vùng chẳng thoát những yêu mị
Nên lệ đìu hiu rớt giữa đường.

Này trăng, này gió cứ theo tôi
Hồn mộng bay đi, gãy cánh rồi?
Thương tích năm nao, tôi hóa giải
Đêm nay Hồn-Mộng sẽ thành đôi.

Ngồi đây một bóng dưới trăng tà
Tôi sẽ chiêu hồn những bóng Ma
Dạ tiệc đêm nay, say bí tủy
Tay nâng chén mộng, ngóng kiêu sa

Hồn hỡi! Hồn ơi! Trăng dạ đài
Khoác lên mình ngọc, thoát phàm thai
Mau cười một trận vang dâu bể
Cõi tục rùng mình dưới gót hài.

Mộng hỡi! Mộng ơi! Mau hiện ngay?
Canh khuya vắng lặng, ám ly này
Trong vùng cấm địa vành môi chết
Vầng trán suy tư, một trận say.

Hồn nhớ, hồn đau, hồn chán chường
Về đây chứng diện cõi vô thường
Hồn nào nhem nhuốt tay tình ái
Rửa sạch hồng trần, tẩm lệ thương ./.
                                   Nguyễn Hải (SG 9/2011)

Mê Hồn Ca

2848029544_125f368cb3


Mê Hồn Ca

Anh muốn đưa em đến bến thương
Mắt em bừng tỏa mộng thiên đường
Cuồng phong trận địa còn mê ngủ
Chỉ có đôi ta, thỏa vấn vương.

Anh sẽ làm thơ yêu cuộc đời
Và em theo bướm mãi rong chơi
Tên em anh khắc vào hoa cỏ
Tiết điệu trao hôn, thơ hé cười.

Mê si con mắt dệt hành tinh
Lan tỏa yêu đương, mộng hiện hình
Ghê rợn dung nhan loài cẩm thạch
Chỉ em tuyệt đích là em xinh.

Em cứ yêu đi, bỏ lại sầu
Thế gian chốn đó, gì vui đâu?
Quên thôi cái xứ nhiều đau khổ
Tay nắm theo anh, cháy mộng đầu.

Trên cánh chim bay khát mặt trời
Nắng chiều nghiêng bóng, ta thành đôi
Hình như mặt đất là hoang địa,
Mà mắt em xinh, xanh ngát đồi?

Này em một khối tình đơm hoa
Anh nguyện dâng người những khúc ca
Gom hết sầu đau vào tận thế,
Mê hồn cái thuở nhập kiêu sa ./.
                         Nguyễn Hải (Sài Gòn 6/8)