Viết cho nỗi nhớ



(Mỗi một từ là một tiếng thơ say/ Anh muốn viết cho em tuyệt vời nỗi nhớ)

Thương nhớ gửi về em!

Em xa nhớ! Mực vẫy tóe cả tay hoa, con chữ nhòe loang giọt lệ hôm nay xót cho vùng trời kỷ niệm hôm qua. Cơn địa chấn trong lòng rền rỉ khóe mắt thâm nghiêm, mẹ thiên nhiên ủ rũ bên trời thu, mà xác lá còn thơm nồng phấn bướm em yêu ạ! Bao dư vị kia anh ủ men thành nỗi nhớ ngọt ngào đã bao ngày nay, với con tim luôn thổn thức nỗi hoài mong diện lại tấm áo thanh xuân thuở mắt đẹp làm nên những vừng mây kiêu hãnh ánh hào quang tình yêu. Nay anh vụng dại rỏ nó xuống những cơn thở than sầu em ạ! Hay nỗi nhớ từ miền cô đơn chạy về đánh thức mê si.?

Anh vẫn biết khi đọc những dòng này, vô tình anh lại tạo cho em ngoan một nỗi u tư nữa? Chỉ trách là anh kẻ chả ra gì trong mớ ma mị kiếp tình. Cứ trách anh sao quá đa đoan, để phải viết lên những lời thêu hoa cho mảnh tình chia ly. Chắc giờ em buồn lắm vì những chuyện đã qua? Anh không biết phải nói lên những gì để san sẻ cùng em? Anh bất tài quá đúng không em? Em thường bảo anh tài hoa, người có thể khiến kẻ khác bị thôi miên trong những câu nói dạ hương. Ừ anh thấy mình là kẻ đa tình tự thuở biết nhìn cái đẹp. Anh trách mình nhiều lắm ngày đó không giữ được em? Để em gạt lệ về Bắc xây hạnh phúc trên mảnh đất không có dấu giày tên lãng tử đa tình như anh. Anh trách mình lắm vì em là người con gái anh yêu vô bờ, người con gái chiếm lấy những lời ca tụng đẹp nhất của anh. Bao vần thơ viết cho em rồi, anh phải tốn bao là giấy tương tư cho em rồi? Than vãn những điều đó thật vô vị trong trang thư này? Nhưng anh biết chúng vẫn còn ở một nơi nào đó bên hư không, em yêu ạ! Núi nhớ, sông thương còn mãi đó giữa đôi ta, anh đành cam nhận số trời em ơi!

Ngày nào bên những chén rượu cay, em thích nhìn anh say là lướt để tạc thù với đời. Vì chỉ có say anh mới can đảm tự nhận chính mình, tự thú tội với kiếp người. Và hẳn đôi môi anh những lời chân thật tìm về, thay cho lời giả dối trong bóng ngày tàn. Em là cô gái tài sắc, quyết đoán với mắt thâm nghiêm, bước ngà không đi lối viễn vông bao giờ. Không bỏ cho anh kẻ chỉ biết ôm lấy quà tặng mà không biết giữ cho đời. Anh chỉ biết hưởng thụ nhưng đâu biết trân quý, nên đôi mắt tím bầm giọt lệ mất mát. Anh tự nhận là có những đôi lúc hận em lắm Lê Lan ạ! Hận em mang đi màu áo kiêu sa của anh, buồn em dấu mất con trăng xế bóng rượu đầy bên kẻ lãng mạn. Nhưng một đêm nào anh chợt tỉnh chiêm bao vì cái thực tế lạnh lùng. Trăng gió nào ru anh giấc ngủ hạnh phúc đâu? Cỏ hoa có rỏ cho anh những giọt nước cần uống cho kiếp sống tạm này? Và em cô gái cao sang tài sắc hơn người, sao có thể hạnh phúc với tên nam nhi chẳng biết kiếm hạt gạo nuôi khóe miệng đời. Hoa kia cũng đã nát tan đời kẻ ngu ngơ như anh.

Anh dục hồn nhớ nặn dáng em bên con chữ lòng, để nó thoát ra trái tim sầu. Chứ nó vẫy vùng trong lồng ngực bấy lâu nay, may không hộc máu chết rồi? Anh đem mê ly xây thành một lâu đài thực tế, cho hồn trên mây ghé xuống trò chuyện cùng với em những lời này.  Lê Lan ơi! Em có biết giọt mưa buồn nó gửi lời gì không? Khúc hát mưa rỏ những thanh âm nghê thường cho cuộc sống nhân sinh chúng ta. Anh nghe có tiếng gọi mời danh vọng đàng xa, có tiếng đòi cơm áo ở cuối đường ngày. Và những tiếng nghẹn ngào xót đói quê hương, trong bao tiếng rung động vừng trời bão tố lòng riêng. Và em có nghe tiếng nức nở của nỗi nhớ nơi anh gọi tên em? Anh lãng mạn, mơ hoa quá phải không em? Mà than ôi! Toàn mơ những điều viễn vông. Anh nhìn đời bây giờ khác lắm em ạ! Anh như đứa trẻ hư bỗng ngoan vì những đòn roi cuộc đời. Anh không còn lắm ngạo mạn khinh đời, không còn lắm những đam mê hoang dại trên gót chân phóng đãng ngày nào. Mọi vật quanh anh giờ đang tươi lại màu tuổi trẻ và cho chí nam nhi. Anh tuy bất tài không vẽ nổi bức họa hôm nay bằng gam màu hạnh phúc. Nhưng anh nghĩ em cũng sẽ hài lòng cho những nét vẽ vụng về của chàng họa sĩ tập tọe bức tranh đời, phải không em? Và em biết không? Hỡi em xa nhớ ơi! Trời đất quanh đây tất cả là em.

Phương trời đó tuy em âm thầm bước mỏi với niềm riêng, nhưng anh biết em sẽ vững bước cho ngày mai bằng nghị lực người con gái anh luôn nể phục. Anh tay trần không thể múc đất lấp lại những hố mất mát nơi em? Nhưng bàn tay gầy nhỏ cũng có thể che vạt nắng chói chang sầu rọi vào khóe môi em cười. Biết không em? Đường đời mỗi con người đều phải trải dài những đau thương trong hoen ố niềm vui gượng gạo. Ai mà không đi qua tiếng cười giòn thành công gì đó trong đời và ngậm ngùi níu với những hụt hẫng thất bại? Và mấy ai thoát khỏi chữ tình muôn đời gãy nhịp tim yêu? Quá khứ được xây bằng kỷ niệm, tiếc nuối, chua xót và cả giọt nước mắt khô qua tiếng cười. Tương lai được xây trên hoài bão, ước mong và hi vọng, cùng những vấp ngã hôm qua. Em đã trao lại thanh kiếm hồn thiêng bóng hùng, anh ngạo nghễ cười vào chốn tử sanh, sòng phẳng đối diện với dòng đời nghiệt ngã. Cám ơn em! Cảm ơn một đóa mẫu đơn tuyệt sắc hương, đã tô thêm ý vị trên bước chân ngựa hoang nơi anh. Cám ơn em đã đến trong đời và ta biết kiên định một giai nhân. Biết nghĩ suy với thời gian và bao lời em nói là liều thuốc chữa lành năm tháng trắng tay đời. 

Kiếp người có được try kỉ đã khó, mà hồng nhan try kỉ biết khó ngần nào? Anh thẹn đã trách ông trời bất công cho và đòi lại những cái trân quý đời anh, để anh tiếc nuối đổ lệ oan bao đêm dài hiu hắt bóng trăng. Anh thấy mình đã bạc đầu những mông lung xa vời, lối đi hôm qua cũng bỗng tà dương. Anh sẽ bắt đầu ngày mới, lối đi mới bằng ánh ban mai thanh ngát mùi hi vọng. Nhưng anh biết lối ấy ngày mai anh có thể vứt bỏ tất cả. Nhưng không thể bỏ được một thứ, đó là nỗi nhớ về em Lan ạ! Vì thế anh sẽ vẫn âm thầm chờ đợi ngày mạch đất rung trời hạnh phúc, khi bước em về bên anh. Nếu mai anh có ngã xuống nghĩa trang chờ đợi, thì cũng yên lòng và mỉm cười. Được nhớ về em cũng là ý vị cho đời anh rồi. Anh nếu mặc nhiều màu áo một lúc, nhưng bên trong sau những lớp áo lộng lẫy oai vệ đó, là mảnh áo si nơi em. Điều đó không thể phủ nhận? Anh sẽ không van nài em về với anh ngày mai, không gào thét, gọi em san sẻ nỗi buồn khổ, hay chia vui với thành công đâu. Vì anh biết những kẻ thật sự yêu nhau họ sẽ dõi theo nhau, nghĩ về nhau. Đó là lý lẽ của trái tim, chứ không thốt ra bằng lời trên môi ngoa. Con đường anh đi dù không có những tấm thảm óng màu mắt đẹp giai nhân, nhưng trái tim anh đã đính chắc huy hiệu bóng hình em. Hãy nhớ nhé em của anh! Thời gian và chờ đợi. Anh xếp lại bút nghiêng và còn đâu tiếng nỉ non "Em đâu, Lan hỡi Lan"