Giỏ Táo Tây và Hoa Anh Đào


tamtay.vn - photo - Hoa anh đào

Tình cảm của mỗi con người đều được thể hiện theo nhiều chiều khác nhau trong cuộc sống. Đôi khi ta cố gắng làm biến đổi bản thân mình chỉ vì muốn thể hiện cái tình cảm vốn dĩ vẫn ẩn sâu trong tâm hồn, đôi khi ta lại cố gắng che giấu đi những tình cảm thật là để có cơ hội suy nghĩ đúng đắn hơn về nó... Con người với đẳng cấp cao của mình cũng có một đẳng cấp ,phức tạp của tình cảm.

Khi ở bên cạnh một người, ta sống cho người đấy và lo lắng cho họ, làm nhiều việc và cho đi nhiều thứ..Đôi khi không nhận lại được gì từ những thứ đã cho đi, nhưng ta hài lòng về điều đấy vì ta đã sống hết mình, đã trở thành con người mà ta mong muốn. Trong tình cảm không xác định được đâu là sự cho đi và đâu là sự nhận lại, nó mơ hồ và trừu tượng, nếu ta cho đi và luôn đòi được nhận lại thì tình cảm có lẽ sẽ được bày bán nhan nhản trong các cửa hàng đồ lưu niệm trên phố. Trong tình cảm đôi khi phải xem xét lại hai từ ,sòng phẳng“ vì nếu không như vậy nghĩa đen thật sự của từ „tin tưởng“ chắc là không còn nữa.

Khi phiêu lưu trong thế giới của „tình yêu – tình báo“ bạn sẽ có bên mình một vườn Hoa Anh Đào tuyệt đẹp và tất nhiên là cả những Giỏ Táo Tây lâu lâu lại xuất hiện. Hoa Anh Đào xinh đẹp, dịu dàng và e ấp dĩ nhiên sẽ là người mà ta yêu thương, còn lại những Giỏ Táo Tây sẽ là những thứ râu ria khác bao gồm những cuộc cãi vã, những cô gái, những hiểu nhầm và vân vân hàng tỉ thứ nữa..

Táo Tây và Anh Đào tuy rằng dưới con mắt sinh học cùng thuộc họ Hoa Hồng (cái này đúng 100% đấy), nhưng lại có 2 cuộc sống hoàn toàn khác nhau trong lịch sử phát triển của con người.

Trái Cấm "ắt hẳn phải là quả Táo, bắt nguồn từ câu chuyện về Adam và Eva – ,Quả Táo vàng" với 3 vị thần Hera, Athena và Aphrodite cũng là khởi nguồn của cuộc chiến thành Troy khiến cho quả Táo trở thành biểu tượng của sự bất hòa. Và quả Táo có lẽ là nơi lý tưởng nhất để tiêm thuốc độc .

Hoa Anh Đào sống trầm lặng, không ồn ào và binh đao. Hoa Anh Đào gắn liền với tinh thần Võ Sĩ Đạo, gắn liền với sắc đẹp, sự mong manh và trong trắng tinh khiết của một người phụ nữ. Hoa Anh Đào sâu sắc và khó quên đối với tất cả cho dù Hoa Anh Đào „mau nở, chóng tàn...


Tình yêu có cả 2 sắc thái của Hoa Anh Đào và Giỏ Táo Tây, ta có thể nhìn Giỏ Táo Tây và khen những Quả Táo thật đẹp, nhưng ta sẽ không bao giờ cắn thử nó..Với Hoa Anh Đào, ta thưởng ngắm nó, trân trọng nó vì nó ẩn chứa tất cả những cái gì đáng quí nhất, nhưng Hoa Anh Đào cũng rất mong manh, nếu không cẩn thận nó sẽ tan biến đi một cách bất hạnh phía sau những Giỏ Táo Tây to lớn..

Hoa Anh Đào chỉ nở mỗi năm một lần và một tuần sau khi mãn khai nó sẽ lại tàn nhanh chóng, những khoảnh khắc hạnh phúc đến với chúng ta cũng như vậy đấy, thoắt nở, thoắt tàn, nếu ta không giữ lấy nó không biết trân trọng nó thì một khi quay đầu lại, cánh hoa đã rụng mất rồi.

Giỏ Táo Tây rẻ tiền và có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Nó len lỏi vào từng ngõ ngách của cuộc sống con người và đôi khi che mờ luôn cả Hoa Anh Đào đẹp đẽ. Vậy có lẽ ở đây "Tin tưởng“ lại có chỗ đứng, hãy tin tưởng nhau hãy sống cho người khác một chút và suy nghĩ ít cho mình một chút…Hoa Anh Đào có lẽ đang nở ở ngay bên cạnh ta…

Gửi tặng một người...Cảm ơn em đã luôn như một đóa Hoa Anh Đào thật đẹp và sâu sắc....

Người tình


Người tình
 ( Truyện ngắn của Nguyễn Hải )

         Trong mỗi vị Thần, ai cũng có một hình hài và sắc thái cùng cá tính riêng của mình. Nhưng có một vị Thần mang hình hài của một đứa trẻ, với đôi cánh trắng muốt sau lưng. Thần bay đi đây đó, trên tay luôn có một cây cung tên cùng tính cách nghịch ngợm. Với niềm thích thú cho những mũi tên của Thần bắn đi găm phải ai, là người đó phải trúng mũi tên luyến ái của Thần. Người ta gọi vị Thần này là : Thần Tình yêu. Không biết có phải tính nghịch ngợm của Thần hay không, mà mỗi khi thứ thuốc độc được tẩm ở đầu cung tên được Thần bôi lên, ai mà trúng phải là phải yêu ngây dại đến điên cuồng.? Nhưng thần bôi thuốc "tình mê" kia lên cung tên mình liều lượng thì chả cung tên nào giống cung nào cả? Ai mà trúng phải cung tên "ái tình" của Thần được bôi thuốc nhiều, thì yêu đến dại khờ đến đảo điên. Nhưng những ai trúng phải mũi tên có phần thuốc nhẹ hơn thì một thời gian yêu một lúc nào đó, và khi thuốc đã giải, họ sẽ không còn mặn mà nữa với tình yêu và hững hờ chia li mối tình của mình, những người đó được tự do. Một điều nữa là thần không những bắn riêng ai đó một lần trong đời? Có lẽ Thần hay quên và không nhớ chăng?

       Ngồi trên chiếc Taxi, boang boang qua những những con đường phố thị Sài Gòn tấp nập, Hân thả mắt nhìn xa xăm. Lúc thì cô nhìn vào đám đông tấp nập kia, cô tự hỏi những người đó họ đi đâu và về đâu? Trên xe tài xế mở một bản nhạc nhạc trữ tình du dương và thắm thiết, khiến cô phải chú ý. Lời bài hát do một ca sĩ nữ trình bày, mà cô cũng không biết là ca sĩ nào, ca khúc nào? Chỉ biết lời bài hát là nỗi nhớ da diết của người con gái thốt lên với người tình cũ đầy phong lưu và đa tình. Hân tựa đầu vào kính xe mà khẽ nhếch môi. Hân nghĩ lại những chuyện đã qua và thấy ái ngại cho cô gái trong bài hát, hay cho chính mình? Một cái nhếch môi nhẹ nhàng thôi mà khiến lòng cô đau nhói, tựa như con suối nước mắt ở đâu tràn về, nhưng nó không tràn ra khóe mi cô, dường như có một gì đó ngăn dòng nước mắt tủi hờn và chai sạm kia của cô rồi? Hân hiểu rõ và biết được người phụ nữ khi yêu thì cái chờ đợi là thế nào? Cô có thể định ra ba dạng phụ nữ trong con mắt dõi nhìn xa xăm chờ đợi người tình, người chồng là thế nào?

     Dạng phụ nữ thứ nhất đó là những mỹ nữ, những quý Phi của thời Vua chúa ngày trước. Cái chờ đợi và sớt chia một người mình gọi là đức lang quân. Chỉ niềm ân ái chăn gối như những cặp vợ chồng bình thường thôi, mà những mỹ nữ đó phải chờ ngày này qua tháng nọ, chờ bằng cả tuổi thanh xuân, đến khi nhan sắc tàn phai và chờ đến tận cuối đời trong cung cấm, mà bóng dáng vị Vua uy nghi nào có đến?

      Dang phụ nữ chờ đợi người tình hay người chồng thứ hai là những thiếu nữ trong thời binh loạn. Yêu nhau trong tiếng bom, tiếng pháo nhưng họ vẫn nghe rõ lời thủ thỉ của người tình " Chờ anh về em nhé! Nhất định anh sẽ về với em khi tròn tay súng. Trả xong nghiệp nước anh sẽ về lại đây mà xin cưới em...." Thế là người khoát áo quân nhân bước đi, họ nhìn theo và ngày qua ngày vẫn âm thầm chờ đợi mãi. Chờ đến khi da mồi, mái tóc đã điểm bạc của sợi thời gian, mà người nào có về?

       Dạng người phụ nữ thứ ba đó là những "người tình" một nơi hẹn hò nào đó, nơi chỉ riêng hai người. Sau những phút ân ái mặn nồng và người tình đứng lên, mặc lại áo quần, thắt lại caravat và xách cặp táp đi, đi mãi để những cô gái gái ấy dõi mắt theo trong mong chờ một ngày người tình về lại bên mình, chờ và thế những cô gái này vẫn chờ trong nước mắt. Nhưng các cô cũng tự mình phải lau những giọt nước mắt trong nhớ nhung đó....

        Hân nằm dạng người phụ nữ chờ đợi thứ ba đó. Vừa tròn 22 tuổi, Hân chân ướt chân ráo đến với cái thành phố tập nập và bon chen này kiếm kế sinh nhai, xây dựng tương lai với cái bằng kế toán đang theo trên tay. Cuộc sống ở Sài Gòn dạy cho cô gái quê nhiều thứ mà cô phải nhớ đời. Những ngày tháng đầu lên đây, cô vừa làm vừa học rất vất vả. Sáng sớm cô dậy trước mọi người, khi mặt trời chưa ló dạng, nhẹ nhàng đi qua những căn phòng bề bộn của khu ký Túc Xá. Lẽo đẽo trên chiếc xe đạp, cô đến phụ cho một nhà hàng nhỏ cách chỗ cô ở cả gần 5 cây số. Đến chiều cô phải hối hả đạp xe về để kịp thay quần áo đi học. Nếu ai nhìn kỹ cô hơn, đằng sau những bộ quần áo quê mùa ấy, là một cô gái có khuôn mặt rất dễ nhìn, làn da trắng nõn nà, mái tóc chấm ngang vai đen tuyền óng ả. Thân hình gọn gàng rõ đều cả ba vòng, eo và ngực. Nói chung với cái tuổi đôi mươi Hân là một cô gái đầy hấp dẫn.

      Làm được một thời gian, thì ông chủ nhà hàng bắt đầu để ý tới Hân. Luôn dành cho cô những việc nhẹ nhàng. Cuối tháng nào cũng có chút tiền đưa riêng cho cô, ông ta gọi là "tiền bo". Hân rất đỗi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ là do mình cố gắng nên ông chủ thấy thương. Cô đâu biết là cặp mắt người đàn ông đáng tuổi cha mình kia, luôn nhìn lén cô với vẻ thèm thuồng. Một hôm Hân nhận từ tay ông chủ một món quà, khi về Hân rất ngạc nhiên, trong đó là những bộ quần áo đắt giá, mà chắc giá tiền của nó cô phải mơ mới có được? Kèm theo một phong bì với số tiền 2 triệu đồng và một tờ giấy có ghi mấy hàng chữ nắn nót của ông chủ: "Anh nhờ người mua cho em ít bộ đồ này, anh nghĩ nó sẽ hợp với người đẹp như em. Tối mai anh cho em nghỉ việc và anh chờ em ở quán ăn Hồng Lĩnh cuối đường Tú Xương nhé! Anh chờ em đến đó. Hẹn gặp em! Cám ơn em bữa giờ đã giúp cho nhà hàng rất nhiều việc, anh rất vui và muốn gặp riêng em nói chuyện". Hân rất phân vân và hồi hộp, có gì đó ngờ ngợ trên khuôn mặt cô gái thơ ngây. Nhưng Hân quyết định đi, vì đó chính là ông chủ của cô, khó mà từ chối được? Với lại Hân cũng cần nói lời cảm ơn ông. Hân diện lên bộ đồ thật đẹp mới nhận của ông chủ và mang tâm trạng nửa vui, nửa sợ ra chú xe ôm để đến nơi hẹn. Vừa đến cô đã thấy ông chủ của cô, ông cũng quay sang và cất lời mời cô:

-Em đến đúng giờ quá, anh cũng vừa mới tới...!

Hân cuối đầu chào và ngồi xuống rồi nói:

-Cháu cảm ơn chú về món quà chú tặng cháu nhé! Chú kêu cháu ra đây có gì không ạ?

Ông chủ lịch lãm của cô khẽ cười và trả lời cô rất nhẹ nhàng:

-Anh thấy em vất vả, nên có chút quà nhỏ gửi em có đáng kể gì đâu? Miễn sao em cố gắng hơn là tốt rồi. Mà nè, đổi cách xưng hô đi. Anh không muốn em gọi bằng chú hiểu không cô bé?

Nói xong ông nhìn thẳng vào Hân. Khiến Hân ngượng ngùng cuối đầu và buông một tiếng:

-Dạ!

Bữa gặp riêng của Hân và ông chủ ít phút sau là những tiếng cười hiển hiện niềm vui, nên xua tan cái vẻ căng thẳng nơi cô lúc ban đầu. Lát sau trên bàn hai người đã đầy đồ ăn và những chai rượu Tây thịnh soạn. Hân nói mình không biết uống rượu, nhưng không thể chối từ lời mời tha thiết của ông chủ đáng kính của cô. Và Hân đã uống, cái vị nó chát chua nghẹn cả cổ. Gần tàn tiệc ông chủ nói với Hân:

-Vài bữa nữa nhà hàng sẽ mở thêm mấy chi nhánh và điều tiết người đi theo....

Hân nghe trong nét ngạc nhiên, vội hỏi ông chủ:

-Thế em làm ở đâu vậy, còn chỗ này không anh?

Ông chủ không trả lời Hân ngay mà cầm lấy tay cô để lên ngực mình và nói:

-Em ở đây này, trong lòng anh, anh rất thương em. Chỉ cần em bên cạnh anh, đừng rời xa anh thì anh sẽ cho em tất cả, cùng trái tim anh....

Hân rụt rè e thẹn, Hân muốn rút tay ra nhưng cái gì đó lâng lâng khiến cho im lặng. Có lẽ men rượu đã ngấm, hay chính cô không muốn phá tan cái cảm giác hạnh phúc này? Thế sự im lặng đó đã khiến cô đi theo ông chủ mình qua đêm ở một khách sạn sang trọng giữa thành phố. Sáng ra trong cái uể oải và buốt giá khắp người, cô thấy ông chủ mặc đồ chỉnh tề lại và để trên bàn một xấp tiền, khi đi ông không quên lại hôn lên trán cô và nói gặp lại cô ở nhà hàng nhé! Lúc này cô đã tỉnh táo hơn, cô ngồi dậy, quấn chăn ngang mình cô nhìn ra cửa sổ. Người đàn ông vừa khiến cô trở thành đàn bà đang lên chiếc xe hơi bóng loáng, đi về với vợ con, để cô ngồi lại một mình nơi đây. Bỗng cô thấy trong mình có gì đó nghe đắng chát dâng lên trong người, giống như mùi vị của những ly rượu Tây hôm qua cô nếm thử lần đầu, và cô đang ngồi lại để nếp vị chát chua này lần đầu.

    Từ đó Hân trở thành người tình của ông chủ.Ông chủ đã thuê một căn nhà riêng cho cô ở, dụng cụ trong nhà đều đầy đủ, cùng để dễ bề hai người tâm sự. Cứ có việc cần là ông nhắn tin cho cô đến nơi hẹn, sau những cuộc yêu đương lén lút đó, cô đều nhận được những món quà từ tay người tình của mình. Đa số là những phong bì dày cộm tiền. Từ đó Hân khá giả hơn, có tiền lo học phí và tháng nào cũng có một khoảng tiền dư để gửi về quê cho cha mẹ và các em đi học. Cô có tiền mua những thứ mình thích, mặc được những bộ đồ mà cô ưng ý, không phải thèm thuồng khi ra phố nhìn những cô gái khác nữa. Hân thấy cuộc sống của cô tươi đẹp khi làm người tình của ông chủ. Nhưng trong cô luôn nơm nớp một nỗi lo là một ngày nào đó vợ và các con ông biết việc này sẽ sao? Hân không có câu giải đáp cho mình?....Và Hân chấp nhận cuộc sống mà cô gọi là hạnh phúc này.

      Người ta nói cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra. Cuộc sống tươi đẹp của cô chấp dứt khi bà chủ phát hiện những biểu lộ tình cảm bất thường giữa cô và chồng bà. Bà âm thầm cho người theo dõi Hân và chồng mình. Một tối nọ bà và mấy con trai cùng một số người khác đã bắt gặp cô và ông chủ đang ân ái bên nhau. Trong cơn giận dữ bà không ngớt lời sỉ mắng, và tay chân cho cô những cái tát, những cú đá lên tấm thân nhỏ bé. Hân chỉ biết ôm đầu chịu trận, tay quơ quần áo mặc vào. Nhưng cô sao thể chống lại đám người giận dữ kia? Họ đánh đập cô tàn tạ. Ông chủ giờ là một kẻ nhu nhượt trước vợ và các con, ông cúi mặt không dám nhìn ai và mặc cho người tình nhỏ nhắn mình bị người ta hành hạ.

       Có một phút thôi Hân đã mất tất cả, người tình, chỗ làm, chỗ ở và những khoảng tiền kết xù từ tay người tình. Cô xấu hổ bước đi lững thững không biết đi đâu. Một cú sốc khiến cô đâm trầm cảm không muốn nhìn ai, hay nói chuyện với ai. Cái hận sao cho người tình không bảo vệ mình, không chia sẽ với cô lúc này? Cô buồn và ê chề cho bản thân mình, sợ về cha mẹ biết chuyện rồi nghĩ sao về đứa con gái ông bà cho là ngoan ngoãn? Còn phần ông chủ khi về đến nhà bị vợ con quản thúc về kinh tế, ông chả nói được gì, một phần lớn nữa bỗng chốc ông mất đi người tình bé nhỏ, khiến ông âu rầu mà tìm đến hơi men..Ông miệt mài ăn nhậu từ sáng đến tối. Ông không thiết gì công việc nữa. Một hôm nhậu say trên đường về ông đã đâm thẳng vào chiếc xe tải lớn đi cùng chiều. Người ta trên đường đưa ông vào bệnh viện cấp cứu, mà nghe ông luôn lẩm bẩm những câu ; " Xin lỗi bà và các con...xin lỗi em Hân ơi!". Chưa kịp vào bệnh viện ông đã trút hơi thở cuối cùng. Vợ ông và các con đau xót ông vô bờ, và càng hận kẻ họ cho là thủ phạm là Hân. Khi ma chay ông xong họ cùng nhau kéo đến đánh hội đồng Hân một trận tơi bời nữa.  Cô gái nhỏ nhắn đau khổ lại càng chồng chất nỗi đau hơn.

       Tấm thân bầm dập, ê ẩm cô cứ khóc, những giọt nước mắt lăn dài cũng chẳng thèm lau khô. Khóc để tủi cho mình, khóc để tiễn đưa người tình, cô muốn đến mộ người tình thắp nén nhang mà cũng không dám. Nỗi đau xác thịt và nỗi đau trong lòng khiến cô như một kẻ vô hồn chỉ biết làm bạn với nước mắt. Lan một đứa bạn thân của cô cùng phòng, cùng lớp rất cảm thương cho hoàn cảnh của Hân lúc này, Lan đến bên Hân động viên Hân rất nhiều. Lan là một trong những người bạn duy nhất cô Hân lúc này, những đứa bạn hay ai biết cô, giờ trong mắt họ cô là kẻ tội đồ, là kẻ ham tiền bạc đi cướp chồng người khác. Hân cứ ôm lấy Lan mà khóc, những lời cô muốn nói ra giờ sao cứ nghẹn lại và bật lên thành tiếng khóc?

       Vài tháng sau với sự động viên của Lan cô đã một phần nào lấy lại tâm lý ổn định. Đi cùng Lan trên tay bó hoa đến nghĩa trang, Hân nghẹn ngào thắp cho người tình mình những cây nén nhang ngào ngạt hương thơm và thoang thoảng vị của nước mắt. Hân nhìn xa xôi, cô thấy nỗi hận của mình giờ thành một gì đó nhớ thương, da diết lắm. Hân lại nhớ về ông chủ mình, người mà cô đã trao cả trinh trắng một đời con gái, người mà cô giờ muốn gặp thôi cũng chỉ có trong mơ. Cô thầm nói trong lòng, "giá như giờ có thề gặp anh, em chỉ cần thấy nhìn anh thôi, em không đòi hỏi gì nữa, em đã yêu anh ...yêu lắm". Hân lại ngước nhìn xa xôi nước mắt cô lại tìm về. Lan lại dìu từng bước nặng nề của Hân mà ra về.

       Không hiểu sao cô lại có nghị lực với những lời khuyên chân tình của cô bạn thân là Lan. Một phần là những lá thư thấm đượm yêu thương của cha mẹ, qua nét chữ nắn nót của thằng em còn trung học của mình. Cha mẹ cô một đời chất phát, ít học. Nên ông bà dồn hết tâm tư và nhiệt huyết muốn cô ăn học và có công việc đến nơi đến chốn, để ông bà con nở mặt nở mà với bà con lối xóm, với dòng họ. Những điều đó là động lực cho Hân bước đi đến lại mái trường. Quên đi những nỗi buồn chất chứa trong lòng. Và cô tự hứa với chính mình, cùng Lan và cha mẹ từ đây sẽ cố gắng.... Nhưng ông trời vẫn thế thích trêu lòng người? Hai tháng sau Hân thấy mình khó chịu và hay buồn nôn, người bỗng tăng cân lên. Lan đưa Hân đến bác sĩ khám và được bác sĩ cho hay, Hân đã có thai gần bốn tháng trời rồi...

       Cô ngồi bệch xuống hiên ghế đá, cô khóc như một trận mưa nước mắt. Ngay cả ông trời cũng như thương xót cho tấm thân tội nghiệp của cô gái bé bỏng hay sao, mà ông đổ ngay cơn mưa ào ào. Hân ngồi thừ dưới mưa, nước mắt và nước mưa hòa lại thành vị mặn đắng chát cho đời cô gái trẻ. Lan cũng không cầm được nước mắt, đôi bạn ôm nhau khóc sụt sùi dưới mưa...Lan khuyên Hân nên phá bào thai đi chứ không kịp. Hân do dự nói trong nước mắt, là để về suy nghĩ rồi mai cùng Lan đi... Đêm ấy cô không ngủ được cứ khóc và khóc. Một lúc mệt quá cô chợp mắt thì trong giấc mơ, cô thấy một đứa bé rất dễ thương níu lấy chân cô và gọi "Mẹ", nó nói "Mẹ ơi! đừng bỏ con". Hân choàng tỉnh dậy, cô lau những giọt mồ hôi và nhìn xuống cái bụng mình. Cô giờ mới nhận ra là có một dòng máu gì đó ấm áp đang chảy trong bụng mình. Cô lại nhìn xa xôi, thầm nói trong lòng "Mình là kẻ có lỗi chứ không phải con của mình?".

     Sáng ra Lan tới và hối Hân đi mau. Nhưng Hân lại ngồi thừ ra, Hân bắt đầu nói trong nước mắt với Lan, là cô muốn giữ lại đứa bé?. Lan nhất quyết không chịu và khuyên Hân đủ điều:

-Mày ngu vừa thôi chứ Hân? Nếu để đứa bé ra đời thì ai nuôi nó đây? Nó cần có cha lẫn mẹ. Còn việc học và tương lai mày thì sao? Cha mẹ mày và gia đình sẽ thế nào khi biết chuyện, mày muốn cha mẹ mày buồn mà chết sớm hả Hân? Đứa bé nó không có tội nhưng nó là oan nghiệt Hân ơi....!

Nghe Lan nói mà lòng cô nhói đau. Hân không biết nói gì với Lan nữa? Lòng cô lúc này rối bời. Thuyết phục đến chiều Hân cũng chịu theo Lan. Đến một chỗ nạo phá thai tư nhân, sâu trong một con hẻm cách xa thành phố. Trên mặt cô hiện nỗi buồn u uất, nhưng cô cảm thấy tội cho Lan, nó là người thân duy nhất của cô lúc này. Hân bước vào và gặp bác sĩ, khi đã rõ những điều vị bác sĩ kia nói. Lan dìu Hân vào phòng để bác sĩ làm việc. Đi ngang thấy một người đẩy một chiếc xe qua ngang, Hân liếc nhìn thì thấy rõ ràng một hình hài nhi đỏ hỏn vừa lấy ra từ bụng một bà mẹ nào đó trong kia, họ đã giết chết hài nhi này và đưa nó quẳng ở một hố rác nào đó. Hân chợt nhớ đến giấc mơ mình hôm qua. Hân như điên loạn, cô tung khỏi tay Lan và chạy đi ra khỏi nơi đó, Hân cứ chạy và cô thấy chiếc xa tải ở đằng trước. Hân định lao thẳng vào chiếc xe đó. May thay tài xế chú ý và thắng gấp lại, Hân lao vào chỉ xây sát nhỏ và chảy máu đầu. Lan hoảng hốt chạy theo, trên mặt Lan không còn giọt máu. Lan lại khóc bên Hân, nắm tay Hân và cứ nói "khổ mày quá Hân ơi!". Hân tỉnh và cứ nói với Lan:

-Lan ơi! đừng bắt tao giết con tao, tao muốn nó ra đời, tao sẽ cố làm nuôi nó mày ơi....!

Lan lúc này đã biết rằng không thể khuyên gì Hân nữa. Cô đành lau nước mắt, bậm môi gục đầu với Hân. Từ đó Hân không đi học nữa và với sự chăm sóc của Lan, Hân thấy có gì đó gọi là chút vui khi biết đứa con trong bụng mình càng ngày càng lớn và nó sắp chào đời, nó sẽ cho cô những tiếng khóc trẻ thơ, rồi một ngày nó sẽ theo bên cô cất tiếng nói "Mẹ ơi". Lan cũng thấy Hân có chút vui, nên cô cũng nhẹ lòng. Lan khuyên Hân nên nói thật với cha mẹ mình lúc này và về với gia đình. Hân nghe những lời khuyên chân tình của bạn mà mạn dạn hơn, nhưng đôi tay vẫn run khi cầm cái điện thoại gọi về cho mẹ, cô vẫn tuôn những dòng nước trên đôi mắt xưng húp của mình:

-Mẹ hả mẹ....

-Alo! Hân hả con, con sao mấy nay không gọi điện thoại về cho nhà vậy con? Cả nhà cứ chờ điện thoại của con mà mất ăn, mất ngủ con đó Hân à!

Hân nghe mẹ nói thế cô lại cứ nấc lên nghẹn ngào, không nói thành lời được. Bên đầu dây kia bà mẹ nghe tiếng con gái khóc, bà cũng bật khóc theo hỏi dồn:

-Sao vậy con gái ngoan của mẹ, có chuyện gì vậy con? Nói mẹ nghe đi con...Dù bất cứ chuyện gì cha mẹ vẫn bên con mà, cha mẹ không bao giờ bỏ con đâu Hân ơi, con ơi!

Hân nói chuện với mẹ nghẹn ngào trong tiếng khóc, hai mẹ con tuy cách xa nhưng cảm thấy nỗi đau của nhau. Hân đã nói thật ra cùng gia đình, cha mẹ Hân nghẹn ngào thương tiếc cho đứa con gái ngây thơ, khờ dại của mình mới chập chững bước vào đời. Ông bà không hề trách mắng và không ngớt lời khuyên Hân về nhà để chờ ngày lâm bồn. Ông bà hứa với nhau sẽ nuôi và yêu thương đứa cháu ngoại này. Vầng trán suy tư lại có thêm nếp nhăn nữa về với đôi vợ chồng già miền thôn quê lam lũ này.

       Hân nghẹn ngào chào Lan để về quê. Lan nắm tay Hân dặn dò đủ điều, và cũng không quên che dấu những giọt nước mắt. Hân cảm kích cô bạn vô cùng, thầm hứa sẽ sống tốt mai này ẵm con lên chào Lan, cô mong mai này có dịp trả được ân tình của Lan đã dành cho cô. Hân lại nhìn xa xăm, thấy đằng sau những áng mây đen kia có một gì đó là tia sáng. Cô hi vọng tìm sẽ tìm thấy ánh sáng cho cuộc đời với đứa con còn đang trong bụng cô. Đứa con của cô, đứa con không cha.

         Hân đang mê man về những gì xảy ra hôm qua, chợt anh tài xế nói: "Cô ơi tới bến xe Miền Tây rồi". Hân chợt tỉnh và đưa tiền cảm ơn tài xế, rồi lấy hành lý xuống xe, chuẩn bị về lại nơi cô từng lớn lên bên người cha thân thương, bên người mẹ yêu dấu của cô. Nơi cho cô những tháng ngày êm đềm và nên thơ. Chứ không phải đất Sài  Gòn lệ đổ này, nơi mà cô niếm vị chát chua đầu đời, nơi mà cô phải nếm những nhục nhã ê chề của những ngày bồng bột theo sự đam mê của mình. Hân lên xe và đưa tay xoa bụng thầm nói "Về nhà mình nghe con". Cô lại ngoái đầu nhìn lại như thầm thốt lên : "Chào Sài Gòn, chào nhé người tình" ./.
                                                                                                                      Nguyễn Hải (Sài Gòn 30/11/2010)

Trang thư xa nhớ!


   http://www.phathoc.net/UserImages/2010/02/28/1/fantasy18_jpg_jpg.jpg     
Em yêu quý!
        Sài Gòn 22/11

Đêm nay trời Sài Gòn gió mát quá! Trên những ánh đèn vàng vọt của phố thị, dường như chúng ngã nghiêng theo một bản nhạc nào thật lãng mạn và du dương. Thời khắc này cũng không gì là dị thường để anh phải thốt lên tiếng lòng mình gửi về em? Nhưng từ tối qua lúc 0h01p điện thoại anh đã báo là ngày Sinh Nhật em. Ôi! Ngày 22/11 ngày em của anh chào đời, mang theo theo tiếng khóc, tiếng cười của một người con gái đẹp, kiêu sa xuống trần. Em ạ! Trang thư này không có những đóa hoa đẹp lộng lẫy, không có những tờ thiệp đính những phù hiệu huy hoàng... Nhưng trang thư này có cả tấm lòng anh, có cả một trời thương nhớ và bao kỷ niệm được nhồi nhét vào con chữ vụng về anh gửi đến em. Anh trân quý chúc em sinh nhật vui vẻ! Thêm tuổi chúc em thành công hơn, dù em đã rất thành công nơi đó rồi. Chúc em sức khỏe và niềm an lành từ tay Chúa, em nhé!

Em biết không trong mỗi đời sống con người luôn hiện hữu những kỷ niệm không thể nào quên. Em chính là những kỷ niệm bất tuyệt của anh chốn đây. Nơi em sống là một thành phố kiêu kỳ với những bản nhạc opera bất hũ, với những hàng cây cao vút bóng mây trời. Nơi em đó là mùa đông lả lơi cùng bông hoa tuyết bay bay, có những con Bồ Câu xinh xắn líu lo bước em về. Còn em biết không, hỡi người em xa nhớ? Chốn đây Sài Gòn hoang vắng quá! Ngoài kia phố thị dường lên đèn. Sau khung cửa nhìn trời, miền Nam một dải mây buồn em ơi! Không! Chẳng phải cảnh vật trước anh buồn, mà nó buồn cùng anh...!

Anh đưa tay lấy giấy, kết thành một con Hạc. Con Hạc giấy nhỏ nhoi trong bàn tay anh, nó không kiêu sa như những con Thiên Nga trắng muốt bay trên vùng trời kiêu hãnh. Con Hạc bé nhỏ vô tri vô giác, nhưng nó vẫn có linh hồn. Linh hồn nó là ở cái tâm ta, cái tâm không bào mòn bởi những mưa giông gió, bão của cuộc đời. Nếu anh là một họa sĩ tài ba, anh dùng cái tâm để vẽ chân dung em thành một bức họa tuyệt vời. Nếu anh là một nghệ sĩ dương cầm thật thụ, lúc nãy anh sẽ khẫy nên những bản nhạc say mê nhất trần đời. Nhưng than ôi! Anh chỉ là một người bình thương đang nhớ mông lung một cô em gái mỹ miều, trong ngày sinh nhật em...ở tận nơi chốn xa xôi này? 

Ngày mai anh sẽ đi qua con đường cũ. Nơi những kẻ hò hẹn nhau rồi, lại quên tới? Lời hẹn cho ngày mai, lời hoài vọng, lời hứa cho ta cho người. Ai sẽ bản lĩnh làm được em nhỉ? Anh một chàng trai mộng mơ và ngông đời nguyên thủy tới giờ, cảm thấy nhỏ bé trước câu nói lớn lao kia từ chính đầu môi mình. Thiết nghĩ người ta có thể nói trăm lời hoa mỹ, êm tai nhất, du dương nhất có thể ru một con mèo khờ ngủ thiếp. Lời nói mê hoặc có thể như một bông hoa ngát hương mà quyến rũ cả trăm con bướm đa tình. 

Anh vẽ tình yêu bằng những gam màu của cuộc sống. Màu vàng vọt hanh hao cho những ngày nhớ thương. Màu hồng mê ly cho những phút cầm tay em cười, cho những ngày vui bất tận. Màu đen cho những đêm say mèm đau đáu cuộc tình đi qua, không ngoảnh lại bằng giọt lệ chia ly? Hay màu thơ ủy mị và ướt át của đời thi nhân phiêu bạt? Không em thương nhớ ạ! Anh vẽ tình yêu bằng chính trái tim mình. Trái tim thổn thức những nhịp vắn dài len vào hơi thở của tháng ngày. Tình yêu là món quà của Thượng Đế ban tặng cho con người. Tình yêu được cất lên bằng giọng êm đềm nhất, và đặc biệt nó không được thốt lên bằng lời, bằng con mắt mê si, bằng đôi môi nồng cháy những khi trao hôn. Mà là bằng trái tim và trong tâm khảm mỗi con  người. Em ạ! Hình như anh nghe tiếng gió khẽ về gọi tên em?

Đêm nay anh sẽ cao tay rót chén rượu nồng. Cạn uống trên vành môi nhớ thương, anh sẽ say lả lướt qua miền hư thực của mối kỳ tình này. Cảm giác say để im lặng vào giấc ngủ, một giấc chiêm bao cho cái tơ tưởng của mối tình hòa bình, không đua chen giựt dọc với nhớ thương. Như vậy cuộc sống còn bao ý vị, phải không em? Đêm nay trăng sẽ lên, ánh trăng trần truồng xuyên thủng niềm yêu mị chốn đồng hoang này. Đêm tàn, rồi mặt trời ửng đỏ phía đằng đông, báo hiệu một ngày nữa cho sự khát vọng, cho những gì mình nói hôm qua chưa kịp thực hiện. Hôm nay anh rất vui. Vì ngày này, năm ấy Thượng Đế đã ban em cho thế gian và anh may mắn biết em, được cầm tay em nói lời yêu thương nồng cháy hôm nào? Dù thời gian đó không là bao, nhưng đủ cho anh nếm bao dư vị ngọt ngào lẫn đắng cay. Anh cảm ơn em nhé nụ cười, cảm ơn em nhé ánh mắt, của một trời kỷ niệm và thương nhớ! Em hỡi em! Kìa vùng trời hừng đỏ những tia sáng yêu thương.

Lời chúc sinh nhật này không phải để tô hồng thêm lời yêu thương anh gửi về em. Nhưng nó biết đâu là một phần góp lên niềm vui trên môi em cười. Dù chỉ một lời anh bé nhỏ nhất. Sinh nhật vui nơi đó em nhé! Tặng em những đóa hồng tươi, anh hái trên vùng yêu mến và chân thành nhất gửi về em!

Niêm Luật Thơ Đường Luật


Niêm Luật Thơ Đường Luật

Cách Gieo Vần, Nguyên Tắc Đối, Luật Bằng Trắc và Cách Họa

Thơ Đường Luật còn có những tên gọi khác nhau như: Thơ Đường, Đường Thi, Thất Ngôn Bát Cú và Thất Ngôn Bát Cú Đường Luật. Thơ Đường Luật có 2 loại: Tứ Tuyệt (tức mỗi câu có 7 chữ và mỗi bài có 4 câu) và Bát Cú (tức mỗi câu có 7 chữ và mỗi bài có 8 câu).

A- Thể Thất Ngôn Bát Cú

I- Cách Gieo Vần: Thơ Đường Luật có luật lệ nhất định của nó, bạn không thể biến chế một cách khác được. Cách gieo vần như sau:
- Suốt bài thơ chỉ gieo theo một vần mà thôi. Ví dụ: Vần ơi thì đi với ơi, vần tâm thì đi với tâm hoặc tầm.
- Trong bài thơ có 5 chữ vần được gieo ở cuối câu đầu (câu số 1) và ở cuối các câu chẵn (2, 4, 6 và 8). Ngoài việc các chữ cuối của câu 1,2,4,6,8 phải cùng một vần ra, cả 5 chữ mang vần đó phải khác nhau, trừ khi cùng chữ nhưng khác nghĩa (Ví dụ: dặm trường và mái trường or trái mơ và giấc mơ…)
- Gieo vần thì phải hiệp vận (tức cho đúng vận của nó). Ví dụ: hương, thương, trường... Nếu gieo vần thưa với thây thì bị lạc vận. Còn nếu gieo vần không hiệp với nhau thì gọi là cưỡng vận hay ép vận, chẳng hạn như: in với tiên.

II- Nguyên Tắc Đối: Các câu đối với nhau phải thật chỉnh, cả về ý, tình, và thể loại từ ngữ, v.v... Thể loại từ ngữ tức tính từ phải đối với tính từ, danh từ phải đối với danh từ, động từ phải đối với động từ, v.v...
Trong bài thơ có 4 phần: Đề (gồm có Phá đề và Thừa đề ) Thực hoặc Trạng, Luận, và Kết.

1. Đề gồm có hai phần:
- Phá đề (câu thứ 1):
Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà,
- Thừa đề (câu thứ 2):
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

2. Thực hoặc trạng (câu thứ 3 và câu thứ 4): Hai câu này phải đối với nhau.

Lom khom dưới núi, tiều vài chú,
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà.

Ghi chú: Lom khom đối với lác đác (trạng tự ) và bằng đối với trắc. Tiều đối với chợ (danh từ ) và bằng đối với trắc. Chú đối với nhà (danh từ ) và trắc đối với bằng.

3. Luận (câu thứ 5 và câu thứ 6): Luận có nghĩa là luận bàn. Hai câu này bàn bạc
thêm về nội dung của bài thơ, về phong cảnh hay về tình cảm. Hai câu này phải đối với nhau.

Nhớ nước, đau lòng con quốc quốc
Thương nhà, mỏi miệng cái gia gia

Ghi chú: Nhớ đối với thương (động từ ) và trắc đối với bằng. Nước đối với nhà (danh từ ) và trắc đối với bằng. Đau lòng đối với mỏi miệng (trạng từ ) và bằng đối với trắc. Con quốc quốc đối với cái gia gia (danh từ ) và trắc đối với bằng.

4. Kết (câu thứ 7 và câu thứ 8): Hai câu kết không nhất thiết phải đối nhau, nhưng phải giữ luật bằng trắc.

Dừng chân đứng lại: trời, non, nước,
Một mảnh tình riêng ta với ta

(Qua Đèo Ngang—Bà Huyện Thanh Quan)

Ghi chú: Dừng chân là vần bằng đối với một mảnh là vần trắc; đứng lại là vần trắc đối với tình riêng là vần bằng; nước là vần trắc đối với ta là vần bằng.

III- Luật Bằng Trắc: Luật Bằng Trắc gồm có Thanh, Luật, và Niêm.

1. Thanh-Gồm có Thanh Bằng và Thanh Trắc.

a) Thanh Bằng-là những tiếng hay chữ không có dấu (như: minh, lan, thanh, trinh...) và những tiếng hay chữ có dấu huyền (vi’ dụ như: mà, hoàng, thành, trình...)

b) Thanh trắc-Là những tiếng hay chữ có dấu sắc (') dấu hỏi (?) dấu ngã (~) và dấu nặng (.). Ví dụ: Nhớ, tưởng, lữ, vọng …

2. Luật-Thơ bát cú làm theo hai luật: Luật Bằng và Luật Trắc.

a) Luật Bằng: Chữ thứ hai ở câu đầu thuộc vần Bằng. Ví dụ:

Vu vơ dạo bước ngắm trời xinh

Luật Bằng Vần Bằng-Cách dùng mẫu tự và viết tắt như sau: B = Bằng, T = Trắc và V = Vần. Luật Bằng Vần Bằng như sau:

1. B B T T T B B (V)
2. T T B B T T B (V)
3. T T B B B T T
4. B B T T T B B (V)
5. B B T T B B T
6. T T B B T T B (V)
7. T T B B B T T
8. B B T T T B B (V)

Ví dụ:

Mời cô đến với góc vườn thơ
Khánh tiếng lung lay gót nhẹ chờ
Thi vận mực tươi hoa khẽ hé
Hoạ âm giấy liễng nhạc đường tơ
Nghe mưa tí tách buông màn khói
Thử gió vi vu thoảng giấc mơ
Một cách gieo hồn đùa lãng tử
Bài này chớ để ngó chơ vơ
(Nhã Uyên)


b) Luật Trắc: Chữ thứ hai ở câu đầu thuộc vần Trắc. Ví dụ:

Luyến nhớ trời quê buổi nắng vàng

Luật Trắc Vần Bằng-Luật Trắc Vần Bằng như sau:

1.T T B B T T B (V)
2.B B T T T B B (V)
3.B B T T B B T
4.T T B B T T B (V)
5.T T B B B T T
6.B B T T T B B (V)
7.B B T T B B T
8.T T B B T T B (V)

Ví dụ:

Văng VẲNG tai NGHE tiếng KHÓC gì?
Thương CHỒNG nên KHÓC tỉ TÌ tị
Ngọt BÙI, thiếp NHỚ mùi CAM thảo,
Cay ĐẮNG, chàng ƠI, vị QUẾ chị
Thạch NHŨ, trần BÌ, sao ĐỂ lại,
Quy THÂN, liên NHỤC, tẩm MANG đị
Dao CẦU, thiếp BIẾT trao AI nhỉ?
Sinh KÝ, chàng ƠI, tử TẮC quỵ

(Bà Lang Khóc Chồng—Hồ Xuân Hương)

Chú Thích: Những chữ CAPITALIZED (chữ thứ 2, 4 và 6) đều phải theo đúng luật, còn những chữ khác (trừ chữ ở cuối câu) có thể không cần phải theo luật. Mẹo để nhớ:

Nhất (chữ thứ 1), tam (chữ thứ 3), ngũ (chữ thứ 5) bất luận
Nhị (chữ thứ 2), tứ (chữ thứ 4), lục (chữ thứ 6) phân minh

Nghĩa là chữ thứ nhất, thứ ba và thứ năm không kể (bất luận), tức không nhất thiết phải theo đúng luật; còn chữ thứ hai, thứ tư và thứ sáu thì bắt buộc phải theo luật (phân minh). Nếu không theo luật thì gọi là thất luật.

3. Niêm-Những chữ phải đi cặp với nhau và dính với nhau

Ví du: Luật Bằng

Câu 1 niêm với câu 8
1.B B T T T B B (V)
8.B B T T T B B (V)

Câu 2 niêm với câu 3
2.T T B B T T B (V)
3.TT B B B T T

Câu 4 niêm với câu 5
4.B B T T T B B (V)
5.B B T T B B T

Câu 6 niêm với câu 7
6.T T B B T T B (V)
7.T T B B B T T


Ví dụ: Luật Trắc

Câu 1 niêm với câu 8
1. T T B B T T B (V)
8. T T B B T T B (V)

Câu 2 niêm với câu 3
2. B B T T T B B (V)
3. B B T T B B T

Câu 4 niêm với câu 5
4. T T B B T T B (V)
5. T T B B B T T

Câu 6 niêm với câu 7
6. B B T T T B B (V)
7. B B T T B B T


Cũng có trường hợp nhà thơ làm sai luật, thay vì đang ở Luật Bằng thì lại đổi sang Luật Trắc. Vì Niêm không đi với nhau nên gọi là Thất Niêm.
Ví dụ: Dùng bài thơ Cảnh Làm Lẽ (Lấy Chồng Chung) của Hồ Xuân Hương (đúng niêm luật) để đổi sang thất niêm (xem chữ thứ 2 CAPITALIZED):

Kẻ ĐẮP chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém CHA cái kiếp lấy chồng chung!
Năm THÌ mười họa, nên chăng chớ,
Một THÁNG đôi lần, có cũng không...
Cố ĐẤM ăn xôi, xôi lại hỏng,
Cầm BẰNG làm mướn, mướn không công.
Thân NÀY ví biết dường này nhỉ,
Thà TRƯỚC thôi đành ở vậy xong.

Đổi thành thất niêm:

Kẻ ĐẮP chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém CHA cái kiếp lấy chồng chung!
Cố ĐẤM ăn xôi, xôi lại hỏng *** (thất niêm) ***
Cầm BẰNG làm mướn, mướn không công.
Năm THÌ mười họa, nên chăng chớ,
Một THÁNG đôi lần, có cũng không...
Thân NÀY ví biết dường này nhỉ,
Thà TRƯỚC thôi đành ở vậy xong.

Chú ý: Dù chỉ đặt sai có một câu (câu thứ 3) nhưng bị thất niêm toàn bài thơ. Thế mới biết luật thơ Đường khắt khe biết dường nào!

Khi làm thơ Đường Luật thì phải giữ cho đúng niêm luật. Nếu không, dù bài thơ của bạn có nội dung hay mấy đi nữa thì cũng không thể chấp nhận được.

Như đã nêu ra ở trên là các câu đối với nhau phải thật chỉnh. Có điều là không bắt buộc phải từng chữ một đối nhau mà có thể đối theo cụm từ. Nếu 3 chữ tạo thành nhóm danh từ (ở câu 3 chẳn hạng) thì ở câu 4 cũng dùng 3 chữ cùng nhóm để đối lại

Ví dụ

Ngày vương mãi nhớ hương tình cũ
Tháng quyện hoài mong bóng dáng xưa

(Trích "Xóm Tịnh Chiều Luyến Nhớ"—Vân Hạc)

Ngày (danh từ, bằng) đối với tha’ng (danh từ, trắc)
vương (động từ, bằng) đối với quyện (động từ, trắc)
mãi (phó từ, trắc) đối với hoài (phó từ, bằng)
nhớ (động từ, trắc) đối với mong (động từ, bằng).
hương tình cũ (cụm danh từ) đối với bóng dáng xưa (cụm danh từ)


B.Thơ Tuyệt Cú

Tuyệt cú theo nghĩa đen là ngắt câụ Là một thể thơ bốn câu (còn gọi là tứ tuyệt), có thể là cổ phong hoặc thơ luật, nhưng ý tứ, ý nghĩa phải trọn vẹn, sâu sắc. Cũng phải có mở có kết, có thể hiện nội dung chủ đề mình định nói

Ví dụ:

Chim buồn lẻ bạn chốn thâm sơn
Cánh ngã chao nghiêng ngắm nguyệt thường
Én lạc cô phòng thương nắng hạ
Diều đây lẻ phận nhớ thu đơn
(Nguyễn Duy)

Lối làm thơ tuyệt cú có thể tuân theo luật bốn câu đầu hoặc bốn câu cuối của ngũ ngôn hoặc thất ngôn. Ở thể cổ phong, thơ tuyệt cú càng rộng rãi hơn, các câu thơ không cần đối, không phụ thuộc luật bằng trắc, miễn là ý tứ sâu sắc, lời đẹp, giầu âm điệu ...


Phong Kiều Dạ Bạc (Trương Kế )

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền


Đêm thuyền đậu bến Phong Kiều (Bản dịch của Tản Đà)

Trăng tà, chiếc quạ kêu sương,
Lửa chài, cây bến, sầu vương giấc hồ.
Thuyền ai đậu bến Cô Tô,
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.



IV-Cách Họa Đường Thi:

Cao nhất trong Đường Thi là họa thơ với người khác. Khi họa một bài Đường Thi, người họa phải dùng lại các từ mang vần (chữ cuối của câu 1,2,4,6,8) của bài thơ muốn họa (gọi là bài XƯỚNG) và diễn tả theo ý thơ của mình. Bài họa nằm trong 3 loại tiêu biểu: Hoạ Vần, Họa Vần Đối Luật và Họa Nguyên Vận.

1) Họa Vần: Dĩ nhiên bài HỌA phải dùng lại vần của bài XƯỚNG, nhưng luật có thể thay đổi và ý nghĩa của bài Họa hoàn toàn khác với bài XƯỚNG.

Ví dụ như trong trường hợp VH dùng vần bài “Nhớ Nhà” của Bà HTQ để làm bài “Cảnh Vật Ngày Xuân”


Nhớ Nhà (Bà HTQ—Xướng)

Vàng tỏa non tây, bóng ác tà
Ðầm đầm ngọn cỏ, tuyết phun hoa
Ngàn mai lác đác, chim về tổ
Dặm liễu bâng khuâng, khách nhớ nhà
Còi mục thét trăng miền khoáng dã
Chài ngư tung gió bãi bình sa
Lòng quê một bước càng ngao ngán
Mấy kẻ tình chung có thấu là


Cảnh Vật Ngày Xuân (Vân Hạc—Họa vần)

Lụa thắm tung bay phất phới tà
Vườn hồng rực rỡ bướm vờn hoa
Xanh xanh khóm trúc xinh bờ dậu
Trắng muốt cành lê đẹp góc nhà
Trước ngõ mai đào chờ nắng xuống
Bên thềm cúc lựu đón sương sa
Hương trời sắc nước nên thơ quá
Cảnh vật ngày Xuân quả thật là…


2) Họa Vần Đối Luật: Như tên gọi, bài HỌA dùng luật trái với bài XƯỚNG. Nếu bài Xướng gieo theo Luật Bằng thì bài Họa đi theo Luật Trắc và ngược lại.

Ví dụ:

Xuân Hứng (Hàn Mặc Tử—Luật Bằng)

Non sông ngàn dặm ngắm càng xinh
Ừ tết năm nay thật hữu tình
Pháo nổ nổ tan luồng thất nghiệp
Xuân về về ghẹo khách ba sinh
Hoa tươi sánh với thiên kiều gái
Cảnh đẹp dường như thủy mặc tranh
Cao hứng đã toan cầm bút vịnh
Đào nguyên đâu lại thoảng qua mành


Xuân Mộng (Họa by Vân Hạc—Luật Trắc)

Cảnh vật khoe mình dưới nắng xinh
Kià Xuân đã đến đượm hương tình
Tưng bừng pháo nổ mừng hồi phục
Rộn rã lời chào chúc tái sinh
Vạn bướm hòa màu tô mộng cảnh
Ngàn hoa trải sắc vẽ mơ tranh
Bên song thiếu nữ cười duyên dáng
Cứ ngỡ bồng lai đứng tựa mành




3) Hoạ Nguyên Vận: Ngoài việc giữ cùng luật, bài họa phải có chủ đề và ý nghĩa giống như bài Xướng.

Ví dụ:

Trời Quê Luyến Nhớ (Xướng by Vân Hạc)

Luyến nhớ trời quê buổi nắng vàng
Đàn em hớn hở hát reo vang
Bờ xa thấp thoáng đò đầy chuyến
Bến cũ xôn xao chợ lắm hàng
Bát ngát nương dâu dài cuối xóm
Bao la ruộng lúa ngập thôn trang
Tha phương vọng mãi mùa Xuân trước
Viễn xứ miên man nỗi nhớ làng


NHỚ QUÊ XƯA (Hoạ by Bích Trân)

Đàn bướm vờn hoa dưới nắng vàng
Hè về phượng nở, giọng ve vang
Cành cây chim chóc gù xây tổ
Bến chợ thuyền ghe bốc dở hàng
Chán cảnh bon chen rời phố thị
Vui đời mộc mạc đến thôn trang
Quê người vẫn nhớ về quê cũ
Nhớ mái nhà xưa nhớ xóm làng





CÁC THỂ LOẠI TIÊU BIỂU TRONG THƠ ĐƯỜNG LUẬT

Ngoài việc các câu 3,4 and 5,6 phải đối, thời bấy giờ các nhà thơ còn đưa ra các thể loại đặc thù, được coi như là những "xảo thuật" để chứng tỏ người viết giỏi về từ ngữ và tạo thêm sự gay cấn cho người họa . Dưới đây là một vài thể loại tiểu biểu thường thấy trong thơ Đường Luật .

1) Thủ Nhất Thanh: Là thể thơ trong đó từ đứng đầu các câu đều giống nhau.

Ví dụ:

Mừng đón xuân về, muôn sắc hoa
Mừng xuân,xuân mới, mới thêm ra
Mừng nghe nhựa sống, như còn trẻ
Mừng thấy đời tươi, chửa muốn già
Mừng khỏe đôi chân, đi đứng vững
Mừng tinh cặp mắt ngắm nhìn xa
Mừng nhau tuổi Thọ tăng tăng mãi
Mừng được trường xuân hưởng thái hòa

(Tám Mừng—Lạc Nam)


2) Thủ Vĩ Ngâm: Là thể thơ trong đó câu đầu (thủ) và câu cuối (vĩ) giống nhau..

Ví dụ:

Sông Hương da diết một chiều xưa
Mới đó mà nay đã mấy mùa
Nỗi nhớ xôn xao vờn gió thoảng
Niềm thương rạo rực quyện mây thưa
Chiều tà bóng ngả phai phai nắng
Đêm vắng trăng mờ lất phất mưa
Núi Ngự trông xa lầu vọng nguyệt
Sông Hương da diết một chiều xưa

(Bến Tương Tư—Gia Phong)


3) Vĩ Tam Thanh: Là thể thơ trong đó ba từ cuối trong mỗi câu có cùng cách phát âm.

Ví dụ:

Ta nghe gà gáy tẻ tè te
Bóng ác vừa lên hé hẻ hè
Cây một chồi cao von vót vót
Hoa năm sắc nở lỏe lòe loe
Chim tình bè lứa kia kìa kỉa
Ong nghĩa vua tôi nhé nhẻ nhè
Danh lợi mặc người ti tí tỉ
Ngủ trưa chửa dậy khỏe khòe khoe

(Ngẫu Hứng—Vô Danh)


4) Tiệt Hạ: Là thể thơ câu nào cũng bỏ lửng như bị ngắt bớt ở cuối câu nhưng ý nghĩa rõ rệt, người đọc có thể hiểu được..

Ví dụ:

Thác bức rèm châu chợt thấy mà…!
Chẳng hay người ngọc có hay đà …!
Nét thu dợn sóng hình như thể …
Cung nguyệt quang mây nhác ngỡ là …
Khuôn khổ ra chiều người ở chốn …
Nết na xem phải thói con nhà …
Dở dang nhắn gửi xin thời hãy …
Tình ngắn tình dài chút nữa ta …

(Vô Danh)


5) Song Điệp: Là thể thơ mỗi câu đều có cặp điệp từ ở đầu hoặc cuối câu..

Ví dụ:

Vất vất vơ vơ, cũng nực cười
Căm căm cúi cúi có hơn ai
Nay còn chị chị anh anh đó
Mai đã ông ông mụ mụ rồi
Có có không không, lo hết kiếp
Khôn khôn dại dại, chết xong đời
Chi bằng láo láo lơ lơ vậy
Ngủ ngủ ăn ăn nói chuyện chơi

(Chuyện Đời –Nguyễn Công Trứ)


6) Thuận nghịch: Là thể thơ khi đọc xuôi hay đọc ngược đều có ý nghĩa và hợp vận.

Ví dụ:

Đọc xuôi:

Xa cách quê làng lại ghé thăm
Xát xơ vàng úa cỏ nghiêng nằm
Nhà hiên mái dột Bìm giăng kín
Ngỏ trước thềm loang Dậu phủ dăm
Tha thướt bóng Dừa hàng nối thẳng
Ngã nghiêng cành Trúc dãy liền tâm
Tà chiều quyện khói mờ thôn xóm
Xa vọng khoan hò ai hát ngâm …

Đọc ngược từ dưới trở lên:

Ngâm hát ai hò khoan vọng xa
Xóm thôn mờ khói quyện chiều tà
Tâm liền dãy Trúc cành nghiêng ngã
Thẳng nối hàng Dừa bóng thươ’t tha
Dăm phủ Dậu loang thềm trước ngỏ
Ki’n giăng Bìm dột mái hiên nhà
Nằm nghiêng cỏ úa vàng xơ xác
Thăm ghé lại làng quê cách xa …

(Trường Tương Tư)

***Sau đó bỏ hai chữ đầu mỗi câu đọc xuôi và bỏ hai chữ cuối mỗi câu đọc ngược sẽ trở thành thơ Ngũ Ngôn . Nếu tiếp tục bỏ bớt 1 hoặc 2 chữ đầu or cuối nữa, sẽ có những bài Tứ Ngôn hay Tam Ngôn Bát Cú. Nói tóm lại, một bài thơ làm theo thể Thuận Nghịch, nếu được chọn từ một cách khéo léo, sẽ đọc thành 8 bài Bát Cú! Đó là điểm độc đáo của Thể Thuận Nghịch!***


7) Liên Hoàn: Là thể thơ gồm nhiều bài Bát Cú liên kết với nhau, trong đó phần kết thúc của bài trên được lấy làm phần mở đầu cho bài kế tiếp.

Ví dụ:

Bao năm cách biệt Huế yêu ơi
Viễn xứ chiều buông nhạt tiếng cười
Vọng cảnh thương tình ngày lẻ bạn
Nhìn người luyến nghĩa buổi chung đôi
Sông Hương liễu rũ ôm tình nước
Núi Ngự thông reo trãi mộng đời
Cố quận sương mờ giăng chắn lối
Bùi ngùi lữ khách đếm sầu rơi

Sầu rơi cảnh vật nhuộm cô liêu
Rặng núi xa xa phủ ráng chiều
Ẩn hiện trời cao mây ảm đạm
Hoà lòng biển vắng sóng đìu hiu
Âm ba cuốc vọng lời kinh khổ
Réo rắt quyên ca điệu sáo diều
Đất lạ phong trần đời lữ thứ
Phiêu bồng vẫn giữ trọn lời yêu

Lời yêu thuở ấy tự tình trao
Ước hẹn tơ duyên thắm chỉ đào
Cứ tưởng men nồng hoà nhật nguyệt
Nào ngờ rượu đắng tách trăng sao
Cung đàn lổi nhịp dòng châu ứa
Tiếng hát buông lơi suối lệ trào
Mấy độ thu tàn mơ ảo giác
Tâm đầu ý hợp mộng hư hao

Hư hao một cõi vẫn hoài trông
Cách biệt sơn khê luống nghẹn lòng
Khắc khoãi người chờ nơi chốn ấy
Bàng hoàng kẻ đợi giữa tầng không
Cô phòng héo hắt thân nhi nữ
Gối chiếc tàn phai phận má hồng
Một thuở xa người sang xứ lạ
Hồn hoang chất chứa những ngày đông

(Vọng Cảnh Thương Tình Liên Hoàn Khúc—Vân Hạc)


8) Lưỡng Đầu Xà Nghịch Thiệt: Là thể thơ trong đó hai chữ cuối câu là cách nói lái của hai chữ đầu câu hay ngược lại.

Ví dụ:

Cai mô chả thấy hỡ cô Mai
Hồi bút hôm qua, nay hút bồi
Niếu đổ tường che vang nổ điếu
Thôi liên, cù cứa, hẹn Thiên Lôi
Vái sơ ông Địa cho vơ sái
Ngồi ráp bàn tiên lại ngáp rồi
Tánh thích đi tìm bao tích thánh
Đồi thanh, cảnh phật cũng đành thôi



Vân Hạc (biên soạn)

************
Tài liệu tham khảo:
-http://thothanhuu.tripod.com/tanmanuc/thoduongluat.htm
-http://thivien.maihoatrang.com/
-Cổ Thi Việt Nam
-Thơ Hồ Xuân Hương
-Thơ Bà Huyện Thanh Quan
-Thơ Hàn Mặc Tử

Gửi Thành!


 Gửi Thành!
                                                         Sài Gòn 14/11/2011

Tôi đang cầm tấm thiếp hồng ông gửi cho tôi đây. Tấm thiệp đẹp thật, một chiếc nơ hồng đính theo cùng đôi bồ câu trắng mới xinh làm sao? Hàng chữ nắn nót của ai đây? (Chắc không phải của ông rồi, chữ gà bới của ông làm gì viết được hàng chữ "Bạn Nguyễn Hải & Người thương" đẹp vậy?

) Tôi lại thầm cười, cái cười nhẹ nhàng thầm chúc phúc cho thằng bạn thân của mình, cái cười miên man nhớ lại thời xa xưa...Ừ cái thời 2 đứa bao chuyện mà nói Thành nhỉ? Tôi lại nghĩ xa vời, không phải nghĩ là cầm tấm thiệp ông trên tay mà thấy nặng tay?...Tôi nghĩ ngày mai bước sang trang cho một người, bước sang khúc ngoặc mới phải không Thành? Cuộc sống đã thay đổi, ông cũng đã đưa được Hà về dinh rồi. Chỉ còn mỗi tôi - Một Nguyễn Hải ngày nào ông luôn nghĩ bao giờ sẽ sớm chúc phúc cho tôi...nay tôi ngược lại chúc phúc ông trước...đời mà, nó là thế! Tôi lại cười, rót ly rượu hớp vào sao chua lè Thành ạ!

Thuở nào tôi và ông nhỉ? Hai thằng ranh ma nhất đám bạn, cái thời tôi xỏ vào đôi giày lãng tử, bên tay bao người đẹp, hào hoa với những lời thơ có cánh. Còn ông một gã luôn chúi mũi vào sách bài, học và học, một con "mọt sách" luôn nghĩ trong đầu ra cách kiếp tiền. Vậy mà hai thằng chơi với nhau thân thế không biết? Những đêm tôi buồn tình, uống rượu dưới trăng, ngâm thơ chán đời, ông ngồi nghe ngáp vắn dài...thật là cực hình phải không? Người ta nói trong cuộc sống cái gì cũng có thể thay đổi? Ừ đúng thật, ông là minh chứng cho sự thay đổi đó? Thành- Một doanh nhân tài ba và giàu có, nay có thêm vợ đẹp, giỏi giang nữa. Mai này sinh ra những đứa con bụ bẫm tô hồng cho ngôi nhà hạnh phúc. Tôi thật nghiêng mình chúc phúc ông!

Cuộc sống tôi nó khác ông nhiều, tôi không tham vọng với những thứ sa hoa ngoài kia. Cuộc đời tôi là một con chim tung cánh giang hồ, con chim ngạo mạn và ngông đời. Trên bước chân tôi đi không có những vòng hoa đính những phù hiệu, không có những thảm nhung che mắt đời bằng cái sáng óng hào quang. Đường tôi đi bên những gì giản dị nhất, bằng hạt cát bụi cuộc đời, bằng những nụ cười tươi rói dưới ban mai và héo rũ khi hoàng hôn về. Từ đây ông bỏ hết rượu ngon và gái đẹp đi, chung sống cuộc đời yên ổn và dựng xây gia đình hạnh phúc nhé! Lý lẽ ở đời có thể ông thán phục tôi, nhưng về cái thành công ở một thằng đàn ông, tôi lại phục ông. Công bằng mà nói chúng ta, 2 thằng bạn thân - 2 cá thể đối lập hoàn toàn.

Hôm đám cưới ông, tôi sẽ cùng ông say một trận đã đời. Ừ ta sẽ say cho quá khứ nó chìm vào quên lãng, ngày mai tỉnh mà quên đi ngày hôm qua. Mai này cuộc sống gia đình sẽ khó khăn hơn thời độc thân nhiều, không tự do bay nhảy với cuộc sống nữa. Ông cố gắng chan hòa mọi thứ nhé! Tôi cũng có biết gì chuyện gia đình đâu? Nhưng nghĩ sao khuyên vậy, cứ như ta nếm một ly nước lọc đi? Vợ cứ như ly nước "nước lọc" đó, luôn chan hòa, không mùi vị, không có gia vị, không có men say....nhưng nó cần thiết cho ta hằng ngày, nghĩ không có nước lọc trong ngày ta sao sống nổi? Còn ví như trăm đàn bà, con gái thời nay ấy? Như nước ngọt, như rượu bia có ga, có men say...nhưng chỉ thoáng qua một trận vui thôi? Ta có tiền, thì có thể dựng nên một cuộc vui, nhưng khốn nạn đường về chỉ duy mình ta ?

Tài hoa ở đời, trên những thứ phù phiếm cũng sẽ mai mọt thôi. Tôi từng ngông đời và rũ bỏ cả thế gian dưới chân mình. Nhưng được gì đâu ngoài cay đắng? Người phụ bạc thì lắm, kẻ chung tình thắp đèn mà đi kiếm khắp chợ? Cứ như những người bạn đời chúng ta, ngày mai ra sao thì vẫn mãi là tình bạn ngày hôm nay. Tôi luôn trân quý ông, quý một thằng bạn thẳng thắn biết nghĩ cho người khác, biết sống ở đời. Ngồi gõ cho ông mấy lời này mà tôi lại cười, không ngờ nay mình lại giở cái lời muôn thuở "sến" này ra trong mắt ông, mà tâm sự với thằng bạn lạnh lùng với con chữ lời văn? Nhưng tôi biết ông cũng sẽ đọc? Vì cha thằng nào luôn mồm nói thơ văn là nước chảy, mà luôn vào nhờ tôi rỏ thơ xuống tâm hồn khô cằn? Ừ cứ chan hòa Thành nhé! Lần nữa xin chúc phúc ông ngày mai hạnh phúc đến răng long- đầu bạc nhé ông bạn trân quý! Ngày mai, hẹn Sài Gòn ngã nghiêng dưới chân ta. À tôi còn quên nói câu này nữa : "Bài thơ cuộc đời tôi chưa viết xong Thành ạ!"

Tóc Em


Tóc Em
( Tặng Bích Hiền )

Gió ru sợi tóc em bay
Sợi tình vướng víu lòng này... em ơi!
Gió bay anh gửi lại lời
Lời tình mật ngọt thả trời yêu...thương

Tóc em vương kiếp vô thường
Giang tay níu với một đường si... mê
Tóc em sợi tóc hẹn thề
Song hồ mỏi bước gọi về chung đôi.

Tóc xanh lược phủ gương rồi?
Còn chờ chi nữa một hồi sang... xuân
Dù đời còn lắm gian truân
Thì em sợi tóc buâng khuâng đợi chờ

Tóc mềm rũ lối hoa mơ
Hồn như tỉnh giấc mộng hờ... thiên thu
Tóc em phiêu bạt mây mù
Vùng theo cánh gió mà ru đoạn trường

Tóc em ôm nỗi tơ vương
Cho sâu mộng tưởng một phường đắm say
Này đây sợi tóc em bay
Tương tư thấm đẫm những ngày rong chơi

Tóc em xanh tốt một đời
Một đời trai trẻ, một thời gái ngoan
Tóc em còn đó nồng nàn
Ấm hương dạ lý trên giàn hoa yêu

Xin mưa về gội tóc chiều
Gỡ buông tóc rối nhuộm điều nhớ thương
Nắng ơi! Xin rẽ màn sương
Về hong cho ấm tóc hương tình... này...

Cảm ơn! Sợi tóc em bay
Cho anh một kiếp đong đầy tóc em
Cảm ơn! Trăng tỏ trước đèn
Cho anh dư vị tóc quen một đời... ./.
                                   Nguyễn Hải (Sài Gòn 11/2010)

Nửa yêu thương còn lại


 Nửa yêu thương còn lại

Xuống khỏi chiếc xe ì ạch, ê cả cái mông cho đoạn đường từ Sài Gòn về lại đất Kiên Giang quê hương thơ mộng. Hùng cảm thấy thoải mái. Dang hai tay thẳng lên trời, Hùng ưỡn mình một cái cho đã và lê bước về nhà. Trên vai còn cái ba lô nặng trẹo vai....

Vào đầu ngõ Hùng đã thấy chị Ba đang lay hoay quét nhà. Hùng la lên.....(Giọng hí hửng?)

_ Chị ơi! hì hì

_Ôi cậu Hùng về tới rồi đấy à, trời sao không điện cho chị ra đón?

_Hì hì em muốn cho chị bất ngờ mà? Mà có chị ở nhà thôi sao, cháu và anh đâu chị?

_Anh Kha đi lên thành phố có việc bên nội cháu Hân rồi, có mình chị nhà thôi.....

Trao đổi ít câu chuyện, chị Ba dắt Hùng vào nhà thu xếp đồ đạc và nghỉ ngơi. Ngày xưa khi chưa đi lao động nước ngoài, Hùng có thời gian ở với chị Ba cả bốn năm trời dưới này? Hai chị em họ, nhưng chị Ba rất yêu quý Hùng. Thời gian ở đây với chị, Hùng có bao kỷ niệm êm đềm, nên thơ và cũng không kém buồn đau và đầy nước mắt. Sau sáu năm lăn lộn đất Hàn, trái tim của cậu phần nào lành lại vết thương của mối tình đầu. Tắm xong bước ra nhà, Hùng đã nghe chị Ba nói:

_Cậu trông giờ như là ông cụ ấy? Gì mà để râu tóc dài thườn thượt thế?

_Dạ thì ở xứ lạnh mà chị? Để vậy cho ấm, với lại ít thời gian lắm?

_Khiếp! gì mà không có thời gian đi cắt tóc cạo râu à? Hay là cậu còn để thời gian đó viết thơ hả.....?

_Hì chị hỏi khó ghê?

_Mà cậu nay cũng 26 rồi đúng không? Cũng không còn trẻ nữa? Thế bên Hàn Quốc có làm thơ tán được em nào chưa? Sao không thấy nói năng với chị vậy?

_Hì hì bên đó làm bù đầu, thời gian đâu mà cua gái hả chị? Với mình nghèo thía mồ, ai mà thương?

_Uh tội quá ha! Thì nhìn thấy cậu như ông già mà ai thương? Về bên này nóng nực lắm, đi hớt tóc cạo râu đi ông cụ non?

_Ơ thế mấy cô học trò chị lớn hết chưa mà kêu em hớt tóc cho trẻ thế? Hì hì hì

Hùng nói xong cười ha hả, làm chị Ba cũng bật cười theo và nói:

_Cái cậu này, cái tật giỡn dai chưa bỏ?

_Hì đã là tật rồi sao bỏ được hả chị?

Hai chị em nói với những câu chuyện vui và thân tình, không thiếu tiếng cười. Hùng đôi lúc trầm ngâm nhìn lại nét yêu mến và thanh thoát của bà chị ngoài bốn mươi mà vẫn còn đẹp trìu mến như xưa. Hùng lại ra sau nhà nhìn giàn mướp đang trổ bông và những trái mướp xanh mơn mởn trĩu quả đòng đòng. Đã sáu năm rồi, thế mà chị Ba vẫn chăm cho giàn mướp xanh tươi như thưở xưa? Dưới giàn mướp này Hùng có bao kỷ niệm ngọt ngào với Hà, mối tình đầu bao mộng mơ của anh chàng đầy mơ mộng và lãng mạn. Nhìn thế chị Ba nói vọng ra:

_Nhớ nàng rồi phải không cậu Hùng?

_Sao chị biết hay vậy? Giàn mướp này làm em nhớ Hà quá chị ạ!

_Uh cậu nhớ người ta, mà không biết người ta có nhớ cậu không đó?

_Em nhớ ngày xưa dưới giàn mướp này Hà đọc cho em nghe 2 câu thơ này nè:

            Sau cơn mưa trời chưa hẳn sáng

            Em đi lấy chồng chưa hẳn em quên anh?

_Ừ chưa hẳn quên anh, mà người ta đang sống hạnh phúc bên chồng, còn cậu cứ ở đó mà tương tư, mơ mộng? Yêu đương thực tế lại đi ông cụ non?

_Hì dạ yêu thực tế hì hì!

_Thôi cậu trông nhà chị lên trường có chút việc đây....Tí chị về mình ăn trưa....

_Dạ chắc em lên chùa chị à! Hôm nay là rằm mà đúng không chị?

_Ùh đúng rồi! Cậu Hùng nhớ tốt thế?

Nói xong chị Ba đi. Hùng cũng lên chùa thắp nhang. Vào cửa chùa Hùng thấy hai tà áo tím rất dễ thương, Hùng cũng mon men theo. Thấy hai tà áo tím ghé lại mua nhang, Hùng cũng xà lại mua nhang:

_Bao nhiêu một bó nhang vậy em?

_Dạ thưa chú, năm ngàn ạ!

_Vậy bán hai bó...!

Mua xong hai bó nhang, Hùng quay sang nói với hai tà áo tím:

_Nhang này cầu an rất tốt, nên tôi tặng hai cô một bó để cầu bình an cho gia quyến nhé!

_Dạ cảm ơn chú nhé!

Hùng nghe hai tà áo tím gọi mình bằng "chú" mà nhột dạ. Nói xong hai tà áo tím đi lại thắp nhang và khấn vái gì đó. Bây giờ Hùng mới có cơ hội nhìn rõ hai nàng, vì ngồi quỳ gần các nàng. Một cô tóc dài rất duyên dáng, cặp mắt to tròn, đen láy. Còn cô tóc ngắn có làn da trắng trẻo xinh đẹp mê hồn. Hùng mon men lại gần và cầm mấy cây nhang khấn vái Đức Phật, cố ý nói to cho hai tà áo tím nghe:

_Lạy Đức Phật từ bi bao la và độ lượng, xin đoái thương cho chúng con những kẻ cô đơn được tìm thấy nhau. Xin cho con một người con gái chỉ bằng một nửa dễ thương như hai cô kế bên con đây là được rồi?

Khi thắp nhang xong lúc về, hai tà áo tím thấy Hùng, cô tóc dài cố ý nói to:

_Đi chùa mà không nghiêm túc ai chứng cho không biết?

Hùng đi chậm chậm từng bậc thang, chờ hai tà áo tím đi song song rồi nói:

_Thì tôi biết khó ai chứng cho nên mới xin có một nửa đó? Hai cô không thấy sao?

Cô tóc ngắn giờ lên tiếng:

_Cháu mong chú sẽ được toại nguyện mà còn gấp đôi nữa kìa? Vì ai cũng nói chúng cháu dữ cả, chẳng ai nói dễ thương đâu?

_Có ai mắt không tròng mới nói các cô vậy?

Giờ đến cô tóc dài lại lên tiếng với vẻ hí hửng:

_Thì họ đâu có tròng đâu, chú mới có nên nói thế đó?

Hùng chợt nhớ là mình đang đeo cặp kính cận dày cộm trên mặt.....

_Nhà hai cô gần đây à......!

_Vâng nhà tụi cháu gần đây, mà nhà chúng cháu có con chó Bẹt Rê dữ lắm chú có dám tới không?

Cô tóc ngắn lại trả treo với Hùng. Hùng cũng nói câu đầy tự tin cho mình:

_Sao không dám? Tôi đâu sợ chó Bẹt Rê chứ?

_Vâng vậy cháu mong chú có đến sẽ bình an.....?

Hùng nhìn cô tóc ngắn và nói:

_Tôi nhìn thấy cô quen quen, hình như gặp đâu rồi thì phải?

Cô tóc dài vội lên tiếng:

_Vâng đã gặp rồi, gặp trong mơ rồi đấy chú ạ!

Nói xong cô tóc dài kéo nàng tóc ngắn đi và vọng lại:

_Thưa chú, chúng cháu về....! Cho gửi lời hỏi thăm "thím" chú nhé!

Hùng đứng ngẩn ngơ người, Hùng nghĩ ở nơi đồng quê này, sao có hai cô gái chanh chua thế không biết? Mà công nhận hai tà áo tím đẹp quá! làm Hùng cứ bâng khuâng trên đường về.....!

Về tới nhà thì chị Ba đang dọn đồ ăn với bữa trưa cho hai chị em:

_Kỳ lạ, ở đây sao có hai cô con gái đẹp mà đanh đá thế không biết?

_Sao xuống núi bị kiến nó đốt cho à?

_Vâng bị nó cắn cho phát sưng tấy rồi nè chị?

_Chú ăn đi, tí chị ra chợ mua đồ ăn tối và có ít việc bên trường nữa.

_Dạ chị cứ lo việc, em lớn rồi mừ, lo gì nữa hì?

_Ùh chú lớn đến mức ra đường để con gái người ta trả treo cho về đây ức hả?

Chị Ba nói như xát muối vào lòng Hùng. Lại làm Hùng nhớ hai tà áo tím kia. Nhất là cô gái tóc dài. Hùng nghĩ không biết bao giờ gặp lại hai tà áo tím ấy? Hùng nhủ là cứ độ rằm sẽ lên lại chùa mong sẽ gặp lại hai nàng.

Chị Ba đi Hùng ở nhà lo sửa lại cái cổng cho chị. Đang leo thang trên cao, thì bất chợt hai cô gái lúc sáng rõ mồn một tiến lại cổng, trong sự ngỡ ngàng của hai bên, cô tóc dài lên tiếng:

_Hi chào chú, tụi cháu là học trò cũ của cô giáo Ngân. Tụi cháu đến thăm cô, cô có nhà không vậy chú?

Hùng lúng túng, như muốn té thang. Ấp úng trả lời:

_À chị B..a...! à chị cô giáo đi có việc, chút mới về? Hay hai cô vào nhà chơi chờ cô giáo nhé!

_Dạ thôi, nếu vậy cô Ngân có về, nói tụi cháu tí ghé thăm cô ạ!

Nói xong cô tóc dài kéo cô tóc ngắn đi:

_Thôi mình đi Quỳnh Anh ơi! Tí ghé lại thăm cô....!

Hùng chợt nhận ra.? Thì ra đây là hai cô học trò cưng của chị Ba ngày nào đây mà? Nếu cô tóc dài gọi cô tóc ngắn là Quỳnh Anh thì cô tóc dài là Mai Liên rồi? Hai cô bé ngày nào vẫn đẽo theo anh Hùng kêu chỉ bài, vu vơ hát cho hai em nghe. Hay anh Hùng ngày đó ngâm những bài thơ tình thật hay và mượt mà, để nhìn những cái bẽn lẽn, thẹn thùng của hai em vừa tuổi trăng tròn. Mai Liên luôn đòi anh Hùng mua kem cho mình khi làm bài đúng, hay nhõng nhẽo đòi anh dắt đi chơi vào cuối tuần. Hùng ngày trước buồn thương khóc người yêu đi lấy chồng, đâu có nhìn thấy những cái nhìn trộm của Mai Liên dành cho mình? Để rồi thời gian ngọt lịm như que kem đó, Mai Liên phải giấu những giọt nước mắt của mình tiễn Hùng đi tận Hàn Quốc biền biệt sáu năm trời.

Hùng miên man suy nghĩ, chợt Hùng bỏ ra chợ kiếm một chỗ hớt tóc và cạo râu, tỉa tót lại dung nhan. Hùng ghé mua hoa và ít bánh kẹo...Nhưng không biết mục đích để làm gì? Thôi để tặng chị Ba vậy???

Lúc về Hùng vừa đến ngõ đã nghe tiếng chị Ba vọng ra:

_Hai đứa đến chơi là cô vui rồi, còn quà cáp làm gì cho tốn kém?

_Dạ tụi em biết, nhưng nay là ngày của cô mà? Chút quà nhỏ này sao bằng công lao cô dành cho chúng em?

Tiếng nói ấm áp đó, chắc chắn là của Mai Liên rồi? Hùng nhủ thầm và nhóm chân nhè nhẹ đến bên cửa sổ để nghe lén. Quỳnh Anh lại nói tiếp:

_Cô ơi! Dạo này cô khỏe không ạ? tụi em trên thành phố mà nhớ cô, nhớ nhà lắm!

_Ừ cô khỏe! mà lên đó học tốt và mấy em có chàng nào đưa đón chưa?

_Em thì tụi con trai nói dữ như "chằn lửa" nên chả anh nào dám gần em? Còn Mai Liên thì biết bao người theo đó cô, mà nó không để ý ai cả, chỉ âm thầm chờ "một người" thôi.....?

Đến giờ Mai Liên mới lên tiếng, ngập ngừng hỏi cô:

_Anh Hùng dạo này có hay điện thoại về không cô?

Nghe tới đây tim Hùng như trống ngực, đập loạn xạ. Chị Ba trả lời Mai Liên:

_Ôi dào! Ông thần đó lâu lâu mới điện về. Mà nó chỉ lo làm và viết thơ đăng báo thôi, ông thần đó lãng mạn lắm? Ai yêu nó khổ thân....!

Hùng rủa thầm:

_"Bà chị độc ác, vậy mà mới hồi sáng kêu mình yêu thực tế đi?"

Chị Ba nói thêm:

_Còn cậu ấy có người yêu chưa thì cô không biết? Điều đó thì phải cậu ta thôi?

Nói xong chị Ba lại tấm màn cửa sổ kéo phăng ra, lộ hết mặt Hùng đang đứng nấp đó:

_Có phải vậy không hả cậu Hùng?

Hùng bẽn lẽn bước vào, mặt đỏ như quả gấc. Cùng sự ngạc nhiên của Quỳnh Anh và Mai Liên. Mai Liên nhìn Hùng một hồi thẹn thùng quay nhìn nơi khắc.

_Sao chị biết em về vậy?

_Chị hiểu cậu quá mà, lúc về chị thấy cậu đang ngồi hớt tóc, và nãy về nhìn thấy con cẩu nó ngoắc đuôi là tôi biết rồi?

Lúc này Quỳnh Anh lên tiếng:

_À ha thì ra biết gặp nàng nên cắt tóc, cạo râu kìa?

_Để cho ai đó khỏi gọi bằng chú?

Nói xong Hùng quay qua nói với chị Ba:

_Em lên chức "ông" luôn rồi đó chị?

Chị Ba cốc yêu cậu em mình và nói:

_Ông cụ non phải không cậu? Thôi ngồi chơi với Quỳnh Anh và Mai Liên đi, chị xuống sau bếp nấu ăn, để tối dùng cơm với các em....!

Chị Ba nói xong xuống bếp thu dọn và nấu cơm tối. Quỳnh Anh vẫn chanh chua:

_Đi cắt tóc, cạo râu nhìn trẻ ghê kìa?

_Để cô khỏi xui chó Bẹt Rê cắn?

_A....nh, Anh.....!

_Cấm gọi chú bằng anh?

_Hứ ai thèm, để tiếng "anh" độc quyền cho Mai Liên thôi. Anh có phước lắm đó nhé! Nó chờ anh sáu năm trời rồi, không quen ai đó?. Thôi Mai Liên ở đây nhé, mình xuống phụ cô đây?

_Mày bỏ tao hả?

_Bỏ gì, tạo cơ hội nói chuyện với chàng đó? Vậy nhé!

Quỳnh Anh đi xuống. Không gian còn chỉ hai người, nhìn nhau một hồi Mai Liên mới nói:

_Anh Hùng để râu thấy già quá à!

_Uh thế nên anh mới cạo đi đó, em thấy trẻ chưa?

_Dạ......

_Em học mấy năm nữa ra trường vậy?

_Dạ một năm nữa em ra trường, mà có gì vậy anh?

_Để anh lên lại chùa, xin nửa yêu thương còn lại.....!

                                   Nguyễn Hải (Sài Gòn 6/5/2010)

Một bài thơ của Hiếu Linh


Tình hình là sáng nay bỏ bê công việc vò đầu vào mấy trang mạng. Mở hộp gmail ra nhận được một bài thơ khá là hay của Hiếu Linh. Hôm trước gặp ở Hamburg cô ấy cứ theo nhõng nhẽo đòi mình họa thơ mẫu đơn cho nàng đọc. Mình vu vơ không hứng họa vì phải lo học rối cả đầu. Mình nhớ vu vơ bảo làm thơ không những phải nói rõ được nỗi lòng chính, mà còn tô cho vần thơ phải đẹp, phải tỏ mình là người học cao hiểu rộng....Em lười nhác quá thôi! Chả chịu suy nghĩ gì cả? Chắc cô nàng ức lắm và si cả vần thơ mình rồi quá, mới rỏ một tác phẩm trứ danh nghe sầu não quá thôi. Gì mà chàng chàng thiếp thiếp, nghe như "lệ tràn sơn hà" luôn.  Tuy nhiên phải công nhận bài thơ của Hiếu Linh thật là hay. Ý tình chan chứa, vừa oán cho duyên người trắc trở, vừa xót cho phận mình xót xa.

    Lãnh vũ u song bất khả thinh
    Khiêu đăng nhàn khán Mẫu đơn đình
    Thế gian diệc hữu si ư ngã
    Khởi độc thương tâm thị Hiếu Linh?

    Bản dịch:

    Song lạnh mưa rên nghe chẳng nỡ
    Khêu đèn nhâm nhá Mẫu đơn đình
    Si tình có kẻ còn hơn thiếp
    Đâu chỉ đau lòng một Hiếu Linh?

Bao năm nhìn lại tình thơ Ngủ Đi Em


Mỗi lần ghé vào blog, ta lại nghe vang lên lời thơ "Ngủ Đi Em". Một gì đó u hoài xa xăm, ta lại nhớ về em. Người con gái hiền hòa trong nét môi cười quyến rũ lòng ta ngày nào? Ngày đó bên em những phút giây ngắn ngủi thôi, mà ta thấy lòng ngập tràn yêu thương hạnh phúc. Mỗi khi ta đi xa lại nhớ em cả đêm dài khắc khoải và em bên kia nỗi nhớ cũng trắng canh hao gầy. Ta phải ru em ngủ qua lời thơ, bằng trái tim người con trai yêu quý em. Bằng thi tình của một thằng con trai lãng tử ngao du đây đó, mang trong mình dòng máu đa tình với thế nhân. Rồi lời ru ngủ kia thật oan nghiệt nàng thơ nhỉ? Nó đã ru cuộc tình ta ngủ lịm bao năm rồi? Giờ ta chỉ nhắc tên em thôi mà nghe xa vời quá! Ừ thì phương trời đó :"Em nằm với mộng xa xôi/ Anh ru em ngủ trên đồi tương tư". Và em ơi! Chúng ta lạc mất nhau, một phút nào đó nhìn lại bản tình thơ này, thì mình cuối đầu chào nhau bằng câu thẹn hôm nay thôi. Ta hay em đều sẽ không về và lời thơ kia dang dở rồi: "Ngủ đi khóe mắt chớ cay/ Anh về tay nắm bàn tay đợi chờ". Ừ thôi, trong trời hạnh phúc đó không anh thì hãy cứ ngủ say nàng thơ nhé! "Ngủ đi chớm nụ hoa mơ/ Hoa kia sẽ nở bên bờ... si mê"

http://www.art2all.net/nhac/khekinhkha/ngudiem_r.jpg

Ngủ đi Em!

Đêm nay em ngủ cho ngon
Thơ ru gối mộng nét son mi ngài
Ngủ đi em! Hỡi mắt nai
Đèn khuya heo hắt then cài lên môi
Em nằm với mộng xa xôi
Anh ru em ngủ trên đồi tương tư
Em ơi! Nhân thế thực hư
Chiều tàn ai nói tạ từ trong đêm
Hôn em, hôn khẽ môi mềm
Ngủ say, say giấc êm đềm em nghe!
Ngủ ngon giấc ngủ trưa hè
Anh thay xác áo con ve hoàn hồn
Ngủ trên sóng vỗ bãi cồn
Trăng thanh, gió mát bồn chồn thịt da
Ngủ đi, trong nét kiêu sa
Sương đêm rũ đọng giọt ngà mi duyên
Ngủ trong tóc rối, môi điên
Để anh một gã si miền nhớ nhung
Anh đem tinh tú làm mùng
Lời ru vạn dặm gửi cùng yêu thương
Ngủ say trong mộng bình thường
À ơi! Em hỡi một phường đắm say
Ngủ đi khóe mắt chớ cay
Anh về tay nắm bàn tay đợi chờ
Ngủ đi chớm nụ hoa mơ
Hoa kia sẽ nở.... bên bờ ...si mê ./.
                                         Nguyễn Hải

Hè Buồn Nhớ Bạn


Hè Buồn Nhớ Bạn 
(liên hoàn Khúc) 


Rộn ràng điệu nhạc đón hè sang 
Ta cũng thuận tay viết mấy hàng 
Tí tách cơn mưa rơi trước ngõ 
Vi vu làn gió lọt sau màn 
Điệu buồn chim quốc còn dìu dặt 
Tiếng hận ve sầu vẫn nhặt khoan 
Nghĩ đến bạn hiền ôi nhớ lắm 
Sầu thương chất chứa ngõ đôi hàng! 
*   *   * 
II 
Sầu thương chất chứa ngõ đôi hàng! 
Nhớ chuyện đã qua dạ bẽ bàng 
Những lúc buồn vui bên phấn trắng 
Lắm khi thơ thẫn buổi hôn hoàng 
Nghiêng trời mà trút bầu tâm sự 
Rẽ đất muốn vùi mối dây oan 
Hơn chục năm trời nghiên với bút 
Nào hay sự thế những đa đoan! 
*  *   * 
III 
Nào hay sự thế những đa đoan! 
Nhắn bạn phương trời nhớ vững vàng 
Thắng bại-thói thường: lời cổ ngữ 
Quanh co-vốn dĩ: dạ nhân gian 
Nằm gai vẫn phục người tên Tiễn 
Lòn háng còn thương kẻ họ Hàn 
Khuyên bạn hay là lòng tự nhủ 
Lùi về một tấc tiến ba gang! 
*   *   * 
IV 
Lùi về một tấc tiến ba gang! 
Trăm nết trên đời nhẫn ấy vàng! 
Chẳng quản công kìa người thả nhợ 
Không nề khó ấy kiến làm hang 
Cam La gặp sớm danh dù lớn 
Khương Thượng tuy già trí lại càng... 
Nhắc chuyện người xưa lòng những thẹn 
Trút sầu qua giấy một đôi hàng 
*   *   * 

Trút sầu qua giấy một đôi hàng 
Biết thưở trả rồi nợ thế gian? 
Đồng cảm mây cao pha sắc tím 
Hiểu lòng cổ thụ trút lá vàng 
Tóc xanh đành đã cam gian khổ 
Đầu bạc sao còn chữa được nhàn? 
Trong cuộc trần ai ai đễ trốn? 
Đành thôi nhắm mắt mặc trời toan!
*   *   *
VI
Đành thôi nhắm mắt mặc trời toan!
Nhắc đến thêm kinh chuyện đá vàng
Chí cả vẫy vùng còn áo vải
Lòng son xông xáo cũng bần hàn
Ngắn tay khó nỗi đo trời đất
Nhỏ miệng khôn gào thấu thế gian
Vẫn biết dấn thân vì nghiệp nước
Đường đời phía trước hẳn gian nan
*   *   *
VII
Đường đời phía trước hẳn gian nan
Nên phải càng trui chí vững vàng
Đạo đức bây giờ - cơn gió thoảng
Nhân luân khắp chốn - ánh dương tàn
Cán cân pháp lý là bao nặng?
Cây thước công bằng được mấy gang?
Xoay chuyển càn khôn là chuyện khó
Người còn thì chí cũng mong toan
*   *   *
VIII
Người còn thì chí cũng mong toan
Việc lớn khó làm, làm phải an
Núi lỡ còn trông Ngu gắng sức
Biển bằng ắt cậy Vệ bền gan
Sóng to, thuyền lớn nào đâu ngại?
Gió cả, nhà bền cũng vững vàng
Bạn hỡi có lòng thì quyết chí
Muốn làm hào kiệt phải gian nan
*   *   *
IX
Muốn làm hào kiệt phải gian nan
Cho khác người đời chịu cảnh nhàn
Giá áo xênh xang thừa xã hội
Túi cơm lúc lắc bã nhân gian
Mua quyền đứa dốt trông quyền cả
Bán chức thằng ngu giữ chức sang
Gẩm chuyện trần ai rơi giọt lệ
Chỉ đành ngắn thở với dài than
*   *   *
X
Chỉ đành ngắn thở với dài than
Than thở đôi câu cùng bạn vàng
Mây, nước trăm năm còn hoán chuyển
Đông, xuân vạn thế vẫn tuần hoàn
Hết đêm rồi sáng xưa nay thế
Thôi thịnh thì suy dể sửa sang?
Mười khúc tâm tình phơi tấc dạ
Ngoài song lá biếc nhuốm thu vàng


            (Nguyễn Hải - Trên cầu sông Hàn)

Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu!

Bao năm qua tôi bước trên từng con phố, rướn mình qua từng ánh đèn vàng những buổi tối thơ mộng, mà nghe phố thị về đêm tỏa xuống lòng mình một gì đó yên bình. Tôi luôn thèm khát đón những cơn gió mùa mát rượi nơi đây, mang theo vị ngọt nồng của hơi biển hòa theo làn gió về. Thành phố này, thành phố tôi yêu, luôn được nhắc trong tâm khảm, một nỗi niềm tha thiết và lòng triều mến biết bao với tôi. Thành phố ấy có cái tên thương Đà Nẵng!

Tôi không phải là đứa con của Đà Nẵng, nhưng thành phố yên bình này đã cưu mang và dạy dỗ tôi cả khoảng thời gian dài. Biết bao kỷ niệm với bạn bè, con người nơi đây và nhất là từng ngày khép lại, tôi mang thêm cho mình một gì đó nhung nhớ, để kết thành chuỗi kỷ niệm dài với thành phố Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu. Từng chiều tản bộ trên bờ cát vàng, nghe mịn trên bàn chân đi, thì thầm song vỗ miên man, hoàng hôn thấp thoáng sau triền núi tạo cho Đà Nẵng một bức tranh chiều, đẹp đến tuyệt mỹ của thiên nhiên. Đêm về trên ánh đèn rũ mềm trên con phố quen, sau lối chân đi lòng cảm thấy thanh bình một gì đó đến lạ thường. Ai đó nói với tôi rằng “Đến Đà Nẵng mà chưa đi thăm cầu Sông Hàn, chưa lên đỉnh Sơn Trà, là chưa tới Đà Nẵng?” Với tôi điều đó hoàn toàn đúng. Nếu tới Đà Nẵng sao ta không ghé qua cầu quay sông Hàn, mà ngắm dòng sông thanh bình, nhè nhẹ buông trôi con nước. Đứng trên cầu bạn sẽ thấy nét kiêu sa lộng lẫy của cây cầu nỗi tiếng nhất thành phố Đà Nẵng này, đẹp đến nhường nào? Trên tầng tháp cao là hàng ngàn ánh đèn li ti chớp nháy thật lung linh và huyền ảo xuống tận chân cầu. Tôi thường tấp xe lại lề cầu ngã mình theo dòng nước, mắt nhìn xa xôi mà nghe thành phố thở, mà nhìn dòng người chậm rãi đi qua. Đà Nẵng còn biết bao điểm đến với khung cảnh nên thơ. Một thành phố du lịch đúng nghĩa cho bất cứ du khách phương xa nào ghé đến đây. Để rồi mai bước chân đi mang theo bao lưu luyến cho những thi vị nơi đây, với vẻ đẹp còn nhiều hoang sơ và đầy quyến rũ của người con gái thiên nhiên đương tuổi xuân thì.

Tạm gác lại những dòng cảm xúc lãng mạn. Tôi bước xuống con phố kia, hòa mình vào dòng người. Len vào giữa lòng thành phố trẻ mà nghe trái tim Đà Nẵng đập những nhịp đập rộn ràng. Đà Nẵng thành phố xanh, sạch đẹp, không có khói bụi, không ồn ào náo nhiệt. Nhưng cũng không đến nỗi tĩnh mịch, vô vị. Đà Nẵng trong mắt tôi như một cô gái đôi mươi đang tràn đầy sức sống, chứa bầu nhiệt huyết căng bộ ngực đầy, đem theo bao quyến rũ cùng mê đắm. Con người Đà Nẵng cũng thật giản dị và mộc mạc, cuộc sống không mấy là bon chen chạy theo những thứ lo toan cuộc sống, mà đánh mất những giây phút lãng mạn cho riêng mình. Họ vẫn dìu nhau đi trên con phố biển, dừng lại nghe biển hát lời ca của sóng. Xa xa từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên dải cát vàng thơ mộng. Tôi tạm biệt những âm thanh của phố thị mà tìm lên một quán café trên tận đỉnh Sơn Trà. Dõi mắt nhìn xuống thành phố. Đà Nẵng bây giờ thật nhỏ bé trong mắt tôi, nhưng nó càng xinh đẹp và quyến rũ hơn cho những ai yêu cái đẹp và biết thưởng thức nó. Miên man theo dòng nhạc trữ tình của Trịnh Công Sơn và thưởng thức mùi vị café, tôi chìm đắm trong cái cảm giác khó tả cho cái hạnh phúc này với Đà Nẵng.

Tôi biết mai này tôi sẽ còn đi nhiều nơi, sẽ còn khám phá nhiều cái hay, cái đẹp trên quê hương Việt Nam. Nhưng tôi chắc một điều là tôi sẽ không bao giờ quên được Đà Nẵng. Một nét riêng, một cái mến mộ của tôi, cũng như của bao người dành cho Đà Nẵng sẽ không bao giờ phôi pha và lãng quên. Bởi một điều giản dị, tôi đã hòa vào lòng thành phố Đà Nẵng trong niềm ái mộ cái đẹp và cái thanh bình, nên thơ nơi này. Đà Nẵng thành phố tôi yêu – Đà Nẵng tình yêu của tôi. Còn bạn, đã một lần nào đó đặt chân đến với Đà Nẵng chưa? Nếu chưa, còn chờ gì nữa? Hãy đến đây thưởng thức cái đẹp, cái yên vui và thanh bình nơi đây. Để bạn biết rằng cảm xúc của tôi với bài viết này không lạc lỏng, vì đã có cảm nhận từ chính bạn với thành phố Đà Nẵng .

Nguyễn Hải (Đà Nẵng 20.5.2011)

Anh nói rồi, mưa đầu mùa - Mưa rất ngoan



                                               Sài Gòn ngày 8 tháng 5 năm 2011

Em ạ! Đêm qua thật khác bao đêm. Sài Gòn đổ một cơn mưa hiền hòa, giòn tan trên tay anh, mưa đến trên ánh đèn phố thị, lung linh và huyền bí như nụ cười em thuở nào. Anh thầm nghĩ có phải mưa biết cười? Không đâu, anh khờ khạo quá khi nghĩ thế? Mưa Sài Gòn, cơn mưa đầu mùa chợt về mang theo nhung nhớ, bám víu cái bệnh tương tư nơi anh gửi vào cánh gió tựa chiếc lá vàng bay vào màn đêm của phố thị xa xăm bạt tiếng chân người. Trong cái dịu vợi này của thiên nhiên, tâm tư anh trải dài qua tiếng mưa ngoài kia, anh đã bản lĩnh đối diện những nhung nhớ về em, anh lấy thân mình áp chặt cô đơn và dang tay đón những hạt mưa hiền hòa và đầy quyến rũ hiện về trong nét kiêu sa. Đêm nay, anh yêu quá một đêm có mưa và có em, mưa thật dịu dàng khi không làm ướt nhòa trang thư này của anh em yêu ạ!. Trong cái tâm tư miên man đó, anh bỗng thấy mưa biết cười!

Ngày ấy, em nhớ gì không? Hỡi em xa nhớ của anh, của cõi mộng vô bờ trên bao la dĩ vãng ngày qua. Cũng là mưa đó, cũng là cơn mưa bám tà áo em bay, cơn mưa nào thấm vào đôi mắt biếc, bám ngực đầy, rồi trên môi mọng, đọng lại sau làn tóc mây. Thuở ấy anh đã ước mình là gọt mưa:

"Mong được làm hạt mưa
Để rơi trên má thắm
Mong được là ngọn cỏ
Xanh mềm dưới chân em"

Chắc em nào quên được những câu thơ này anh cất lên trong cơn mùa hạ năm nao, để em bẽn lẽn tựa đầu vào vai anh, vào trái tim anh? Cũng là mưa, chính là mưa đúng không em? mưa đã nhốt đời anh vào cái lồng si bao phủ dáng em. Anh dí dỏm bảo rằng mưa ngoan hiền như em. Mưa đầu mùa không ồn ả, không ào ạt gió bão, mà nhẹ nhàng quá trên cánh hoa phượng hồng phất phơ trong gió, mưa hiền hòa làm mát những trái tim đang khát trong sa mạc tình yêu, đại diện nơi đây là anh, người con trai biết nhìn mưa mà nhớ người tình. Mưa đầu mùa khe khẽ theo điệu hát của bầy Ve gọi hè, anh cũng cũng muốn cất tiếng lòng trong đêm nay với màn đêm, với giọt mưa ngày hạ kiêu sa ngoài kia. Anh muốn thét lên với cơn mưa Sài Gòn là anh nhớ em, nỗi nhớ trong mưa đang lạnh lẽo và ướt đẫm nơi đây em ơi! Em thấy không? Mưa đầu mùa, mưa rất ngoan!

Đêm nay người bạn anh tên mưa, nỗi nhớ anh tên em. Sau khung cửa sổ đôi mắt anh nhìn xa xăm. Sài Gòn về khuya sau những ánh đèn kia là không gian thật trầm lắng, nay điệu nhạc cơn mưa xua tan cái cô tịch bao đêm hằn dấu nơi đây. Trong cái hương vị mê si này, anh nhấm những ly rựou đắng, nghe vị ngọt làm tan đi cái hiu quạnh của lòng giá. Anh uống cả linh hồn anh, say theo triền mưa đổ mà nghe bên tai thì thầm những đê mê. Làn khói thuốc cũng trở nên huyền ảo và quyến rũ lạ thường? Tựa như môi hôn nồng nàn ta trao nhau cái thuở tình si bám ngực đầy. Em ạ! Đêm nay cơn mưa dĩ vãng về mang cho anh nhiều thứ quá! Mưa hào phóng cho anh cái âm ba tâm tư kẻ mộng mơ, mưa chở nhung nhớ từ bến tình buồn về làm mát mê si. Anh không đủ bản lãnh và can đảm yêu cả mưa em ạ! Vì mưa dịu dàng quá, mưa hiền hòa quá! Anh sợ yêu mưa rồi phải buồn khi mưa? Như anh đã mất em dưới mưa?... 

Anh mơ mộng quá phải không em? Mà là những mộng ảo than ôi! Đọc trang thư này em sẽ nghĩ gì, nhớ gì trong mưa, người tình xưa trong quá khứ nay hiện về với nẻo tương lai - Em nghĩ gì? Còn với anh, mưa hôm nay đã khác cơn mưa ngày ấy biết bao? Thuở nào còn đưa em về dưới mưa, thiên nhiên khéo vẽ bức tranh tình đôi ta lãng mạn và đẹp biết bao? Nay mưa về, mưa đêm nay chỉ mình anh, cô đơn nghe tiếng mưa mà ngỡ bước em về? Mưa ngoài kia thì vẫn thế, dịu vợi, nhẹ nhàng và đầy quyến luyến trong dáng em hiền. Mà trong này người ngắm mưa đã khác xưa rồi? Anh một kẻ tù tội trong lao ngục cơn mưa tình. Anh một tín đồ trung thành với mưa, đem theo đức tin của yêu đương mà xây mộng tháng ngày và với mưa. Anh tự đày mình vào cái đẹp mê hồn của cơn mưa đêm nay, dưới tán lá anh thấy hạt sỏi cũng đơm hoa em yêu ạ! Sỏi đá khô cằn bao năm, gặp cơn mưa tình yêu thì đơm hoa kết trái, vội vàng quá! 

Trong mỗi con người chúng ta. Anh hay em, hay nhân loại ngoài kia? Ai không chí ít một lần yêu và nếm dư vị của nó? Vị tình yêu là gì em biết không? Có phải ngọt lịm trong hạnh phúc, mặn đắng trong giọt nước mắt chia ly? Hay chua chát của đổ vỡ và hận thù?....Còn vị của mưa chẳng có gì em ơi! Ngoài sự thanh thiết và trắng trong như tờ giấy trắng chưa bị hoen ố nét mực cuộc đời. Đêm nay thay vì hận thù cơn mưa, anh lại thấy yêu mưa quá! Vì mưa đâu nào là nên tội gì, đúng không em? Trách là đôi ta vội vàng đi qua đời nhau nhanh quá! Ta cũng như giọt mưa ngoài kia vội hòa tan vào mặt đất bao la, mà để uớt nhòa những nhớ mong. Anh cảm ơn mưa nhiều lắm em yêu dấu ạ! Mưa thật ấm áp như bàn tay mẹ hiền, vỗ về anh trong nỗi nhớ nhung hôm nay, âm thầm chỉ bảo anh ngoài kia giọt chỉ là mưa thôi, cái lẽ thường của trời khí hậu chuyển mùa, không phải là em đâu? Em của anh ở nơi xa lắm! Em có nghĩ như anh không? có nghĩ là mưa thật ngoan và đẹp lạ thường trong cái bình thường đêm nay không em?

Cơn mưa đêm nay đã nhẹ dần, cũng như trang thư anh đã trải dài tâm tư và nhung nhớ gửi về em. Trước khi gác bút anh còn bịn rịn muốn hôn lên môi em mà khẽ câu nói "Hãy luôn yêu đời, yêu người, sống hạnh phúc bên những gì yêu thương em nhé!". Câu nói ngắn gọn đó cuối thư này cũng gói trọn tình yêu của anh thuở nào gửi đến em. Khi em đọc những dòng này hãy biết rằng tình anh cũng như giọt mưa kia, thật trắng trong và ngoan hiền. Và em ơi! Cùng anh chạy ra với cơn mưa kia, tắm mát trong dư vị cuộc đời, phủi bỏ những đắng cay, u buồn thuở nào em nhé! Em có nhớ không? "Anh nói rồi, mưa đầu mùa - Mưa rất ngoan" ./.

Anh Không Chết Đâu Em!

Anh Không Chết Đâu Em!

Anh không chuết đâu em?
Dẫu mai anh có nằm lại nơi này,
Nơi mà hằng đêm đạn bom bốc cháy....
Anh không chết đâu em?
Dù mai anh không còn ghì tay súng,
Tay súng nào, tìm tiếng em qua tiếng đạn
Anh không chết đâu em?
Dù mai đất Mẹ ngày hoà bình - Anh không còn?
Thì xác anh nằm lại đây cũng hết dấu đạn bom.

Anh không chết đâu em!
Chết sao được khi quê hương còn khói lửa?
Anh không chết đâu và còn say với địa lôi
Còn say với lỗ châu mai trong ánh hỏa châu rơi,
Anh không chết đâu em!
Anh phải sống để nghe bom nổ
Anh không chết để quên đi đau khổ?
Anh phải sống để kể chuyện mai sau,
Anh không chết để quên đi thương đau?
Anh không chết để làm người Việt - Nam ta.

Anh không chết đâu em?
Anh vẫn sống giữa tình yêu bao la đất trời,
Em thân yêu của anh ơi!
Trong tình yêu quê hương có cả em!
Vì thế anh không chết và phải sống em ơi!
Cho dù ta lấy đá thay cơm một đời?
Anh không chết đâu em?
Hãy chờ anh em nhé! Rồi anh sẽ về....
Về bằng chuyến xe đi giữa ba quân
Trong ngày vinh quang dân Tộc rước đuốc
Nếu mai anh có về bên đồng đội trong chiếc quan tài gói buộc
Thì em ơi! Anh không chết đâu em?
Anh vẫn sống đây, trong lòng người sống!
Anh không chết đâu em?
                                      Nguyễn Hải