Ký ức một mùa đông




DSC_3550.JPG


       Mùa đông, cái mùa với khí trời se lạnh làm lòng người buồn buồn, man mác đến lạ thường. Mùa đông còn là mùa cho bao người hân hoan đón Giáng sinh bên Giáo Đường, bên Thánh Lễ kinh cầu. Bên Ngôi Hai Thiên Chúa, họ cầu cho nhau những niềm vui hạnh phúc cho nhau dưới ơn Người. Cùng là những ngày mà trẻ thơ nô nức đón quà từ tay ông già Noenl phúc hậu, trên mình bộ quần áo sắc đỏ cùng hàm râu trắng muốt đầy dí dỏm. Và trên tiết trời se lạnh đó, những đôi tình nhân họ đi bên nhau, tản bộ qua từ con đường phố có bóng bay, họ nhìn nhau bằng đôi mắt trong, trái tim hòa cùng một nhịp đập yêu thương, trời lạnh nhưng sao người ấm lên thật lạ thường?

         Mùa đông cũng là một mùa thật kỷ niệm cho tôi. Một mùa đông tôi có tất cả những gì gọi là mộng mơ và thật đẹp đến nên thơ, bên người con gái làm trái tim tôi bồi hồi trong từng hồi chuông xóm Đạo đón bước chân nàng cùng xem Thánh Lễ đêm đông. Ngày ấy...Ôi cái tuổi hai mươi đẹp hơn cả ngàn ý thơ, có nụ cười em xinh như thiên thần, có tà áo tím em bay bay trong gió chiều đẹp đến ngây ngất hồn. Thuở ấy tôi nhát quá! Yêu em mà chẳng nói, chỉ biết sau những con đường đưa bước chân em về, trong lúc biệt li thầm nói trong lòng "Yêu em quá em ơi!". Ngày ấy em xinh đẹp mĩ miều, tóc dài thướt tha, mi cong mắt chớp, má hồng tô điểm cho cái ngây thơ đẹp vô bờ. Ngày ấy tôi học thì lười, chàng trai tuổi đôi mươi đi học nghe chim giảng bài, chả thuộc bài đâu... ấy sự thường. Yêu em tôi không dám hò hẹn, không dám vuốt ve mái tóc thề, không dám cầm bàn tay xinh để lên ngực mình, mà cho nàng xem trái tim đập mạnh thế nào với ánh nhìn ấy? Yêu nàng tôi chỉ nhớ những câu thơ tình tôi viết gửi nàng, câu thơ có gió, có nắng, có nỗi lòng tôi, có nét si tình vẻ đẹp của nàng và nhất là có một mùa đông chắp cánh cho ước mơ cuộc tình bay cao....

        Mùa đông nơi tôi không có tuyết, chỉ có nỗi lòng người con gái ấy trắng trong như màu tuyết trắng đẹp mê hồn người thôi. Mùa giáng sinh năm ấy sau hồi xem Lễ xong, tôi đón nàng bên giáo Đường, đi nhẹ qua gác Chuông, tôi đứng lại và nhìn nàng tôi nói bâng quơ: "Chúa có chấp lời nguyện cầu cho những người yêu nhau không em?" Em nhìn tôi đôi mắt nàng thẹn thùng né cái nhìn ánh lửa của tôi: "Sao lại hỏi em, mình có yêu nhau đâu anh?". "Ừ không biết anh có yêu em không nhỉ? Chỉ biết với anh chẳng có người con gái nào hơn em, em ác lắm em làm anh nhớ em cả đêm dài... Anh thấy nơi nào, đâu cũng là em....?" . Tôi không biết sao trong cái lạnh lẽo đêm Noenl đó mình lại can đảm nói ra những từ ấy? Ôi! một câu tỏ tình vụng về...nhưng em đã im lặng và nắm lấy tay tôi, tung tăng đường về. Đến đầu ngõ nhà nàng, dưới cây thông già lóng lánh những ánh đèn, bên hang đá nàng nói nhỏ với tôi: "Bên Chúa mình cầu cho tình ta mãi xinh tươi, đơm hoa và kết trái anh nhé!". Tôi nghe mà như cả trái đất quay cuồng, hơi ấm ai cho mà ấm nồng yêu thương, tôi ôm nàng và khẽ gật đầu. Từ mùa đông năm ấy trái tim tôi đón bước tình yêu, trong niềm hoan hỉ mối tình đầu.

       Rồi mùa đông cũng qua, cuộc tình đẹp tựa trăng sao ấy cũng tan như bọt tuyết kia, tan chảy thành những dòng nước mắt mặn đắng. Mùa đông chúng tôi bắt đầu yêu nhau và cũng mùa đông chúng tôi nói lời chia tay. Cũng cái lạnh se người ấy, cũng có những bong bóng bay mừng Thiên Chúa GiêSu ra đời. Nhưng tôi không bên nàng nơi giáo Đường, nghe những bài kinh cầu. Nghe những hồi chuông xóm Đạo. Mà tôi tiễn nàng đi xa, một nơi xa. Chiếc máy bay vô tình đó đã đưa người yêu tôi vào bầu trời xa thẳm. Tôi mãi nhìn theo khi nó chỉ còn là một vệt khói lăn dài trên bầu trời bao la. Mùa giáng sinh đó tôi mới cảm được cái lạnh ghê gớm và cô đơn là thế nào? Tôi hết muốn làm thơ, tôi chỉ muốn tìm đến men rượu cho đông ấm lên một chút. Và trong men say lả lơi đó những phút nào tôi gọi tên người tình? Nàng đi thật xa, bầu trời Pari tráng lệ nàng có nhớ vùng trời tuổi thơ trên đất Bảo Hòa. Có những hồi chuông xóm Đạo, có giáo đường vang tiếng kinh cầu. Có mái trường cùng hàng cây phượng nở reo mừng ngày hè nắng cháy? Và có tôi một chàng trai phong trần và đa tình khiến nàng ghen khóc bao lần, có tôi chàng trai mang chút lãng mạng cho nàng những ngày tháng thật đẹp bên mối tình đầu tiên. Có tôi nơi đây với trái tim si yêu nàng đến ngây dại...

        Sài Gòn những ngày này khí trời cũng không còn đỏng đảnh và kiêu kỳ nữa. Mà Sài Gòn dịu nhẹ với cái se lạnh ngày đông cho lòng người bâng khuâng. Mùa đông, sau những dòng nhạc du dương và trữ tình của ngày Giáng Sinh, tôi lại nhớ bao kỷ niệm xưa và tôi nhớ nàng. Tôi luôn cầu nguyện với Thiên Chúa mong nàng luôn vui khỏe và hạnh phúc bên chồng con nơi xa ấy. Tôi ngồi đây ly cafe nhỏ vào lòng những giọt đắng chát của thi vị cuộc đời. Nhưng nàng ơi! Tôi không thấy cô đơn? Mùa đông này tôi sẽ bên một người tình mang tên Sài Gòn. Sài Gòn là thế một người tình đáng tri kỷ cho tôi. Sài Gòn vẫn thế âm thầm bên tôi, nghe tôi thở than những canh thâu. Sài Gòn hào phóng cho tôi những thành công và lẫn thất bại, Sài Gòn cho tôi cơm để sống, cho tôi nước mắt để khóc, cho bụi trần để bước chân vững sâu hơn. Mùa Noenl này tôi xin bước bên em nhé người tình Sài Gòn. Tôi gấp lại trang nhật ký, định bước xuống hòa vào đôi tay mến thương người tình Sài Gòn, bỗng nghe đâu đó trong cái lạnh mùa đông, nghe đâu đó trong những bản tình ca Giáng Sinh vọng vang cái tên mĩ miều Hoàng Vi ./.

Đến Hẹn Lại Lên



Đến Hẹn Lại Lên
(Nhật ký Đà Lạt 2008)


Thứ 3, 7h sáng, chuông báo thức lại ngân cái điệu nhạc chán ngắt và vô vị. Sương in mờ cả một vùng trời rộng, mù mịt, xám ngoét. Gió hất vào mặt, hòa theo cái nhịp điệu lên xuống đều đều của chiếc pêđan xe đạp...Gió lạnh như cắt..

8h, thang máy chật như nêm, mùi cà phê thoang thoảng như muốn xua đi cái dáng mệt mỏi của từng ấy con người đang chen chúc trong cái hộp sắt to tướng. Lớp học lặng lẽ, vài đứa mới đến chào hỏi nhau mấy câu cho có lệ, tiếng bút thước va vào nhau quen thuộc tới mức quá bình thường..

Giáo sư vào lớp, tóc ngắn, áo sơ gọn gàng màu xanh lơ và vẫn là cặp kính trắng điển hình của những mẫu người học cao, đạt đến chức tiến sĩ này tiến sĩ kia. Cả lớp lặng như tờ, có tiếng xịch ghế thận trọng như cố tình xin lỗi. Thằng cùng bàn kéo áo khoác sột soạt, mọi thứ im bặt....

Không gian quánh lại hệt như là xi măng đông cứng, dính chặt vào một chậu nước cáu bẩn bằng nhựa. Giáo sư bắt đầu bài giảng muôn thuở của mình... Đứa ngồi cạnh thở dài thườn thượt, uể oải mở cuốn vở đầy chữ ghi chép nhằng nhịt, vứt toạch lên bàn. Thời gian trôi chậm rãi, hẳn là người ta đã mang thêm vào giảng đường cái kĩ thuật tiên tiến của truyền hình mà dân mê bóng đã vẫn thường thích thú, quay chậm ...

Giáo sư giữ nhịp giảng thật thận trọng, như một người nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc giao hưởng Tokio trứ danh, trước mặt là đủ những khóa Sol, khóa Fa, khuôn nhạc và những chấm đen nghịch ngợm lên xuống không ngừng. Phải khó khăn lắm mới kéo được người nhạc trưởng hết lòng tận tụy ra khỏi bản giao hưởng "Thứ 3 trong tuần" bất hủ, một đứa ngồi ở góc lớp cất giọng như kèn đồng đang thổi nốt ở quãng 8. Rồi thì cái kèn đồng cũng chỉ solo được vài nốt nhạc bé tí, người nhạc trưởng lại tiếp tục công việc rất thú vị của mình....điều phối những âm thanh có cùng một âm vực, cùng một tần số, cùng một nhịp điệu...Căng thẳng đến ngạt thở.

Mắt sụp xuống nhanh hệt như người ta đóng cái cửa chớp để tránh một cơn giông đang ập đến, tất nhiên là với xúc tác đáng tin cậy đến từ phía cặp kính trắng đang đứng trên bảng. Vài tay cự phách trong lớp vẫn cố gắng không biết mệt mỏi để thoát khỏi sức hấp dẫn của giấc ngủ đang đổ đến dồn dập như những bàn thắng của một trận bóng rổ nhà nghề tại Mĩ...

Giáo sư kết thúc bản Concerto sớm hơn thường lệ, vài ánh mặt thán phục, vài nụ cười lặng lẽ nhưng rất nhẹ nhõm. Giáo sư cầm phấn, mấy tay kinh nghiệm liền lục tục bút vở, cắm đầu vào trang giấy...vũ điệu bảng đen, phấn trắng bắt đầu.

Từ một người nhạc trưởng, giáo sư "kính trắng" đã khoác lên mình cái dáng vẻ của một họa sĩ có tài năng xuất chúng. Giáo sư "vẽ", "vẽ" và "vẽ" một cách sáng tạo, một cách miệt mài không do dự, không tính toán. Thằng sau lưng khẽ rủa thầm, cả lớp nháo nhào, tiếng giấy, tiếng bút, tiếng ho húng hắng của một ai đấy, tất cả đan xen vào nhau... Cả lớp như sói rình mồi, chữ mới được "vẽ" ra dù to, dù nhỏ, dù xấu, dù đẹp đều bị vồ ngay vào trang vở, thế nhưng mồi lại quá nhiều, còn sói ta tài năng có hạn, thế rồi đuối dần, đuối dần, mệt lử...

Giáo sư ngừng tay, nếu trong môn đua xe công thức 1 thì ông là người về nhất, thậm chí còn hơn người về thứ nhì 5 phút 30 giây và tất nhiên là sẽ được lên bục cầm chai sâm banh to đùng và vòng nguyệt quế. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, những kẻ về cuối cũng hài lòng với kết quả của chặng đua mà mình vừa bỏ lại sau lưng. Không gian tan ra như băng tan ở những dòng suối trên núi vào mùa xuân đầy nắng, chim hót líu lo và bầu trời xanh như ngọc. Thằng bạn thân ngẽ vặn người răng rắc, gấp sách vở, cười khoan khoái... Tuần sau "Đến hẹn lại lên"

Thôi thì tặng thầy bài thơ, đã được làm trong lúc thầy vẫn mải mê với bản Concerto bất hủ của mình.

Thước dài, tóc ngắn, áo xanh lơ.
Kính trắng, quần đen, thoáng nghi ngờ
Cà vạt vàng tươi, giầy nâu bóng
Giảng hay, viết tốt chẳng làm thơ..

Tư lự cùng nàng Xuân


photo

Nhật ký ơi! Ta về với ngươi đây, nào cùng ta tâm sự bao thi vị ngày qua cùng nàng xuân nhé!

Xuân ơi! Bao năm rồi, ta vẫn khắc khoải bên nàng. Từng mùa qua ta như nếm đủ ý vị của cuộc đời rồi. Mà nàng vẫn thế, tha thướt bên ta, lả lơi mời mọc những đắm say, ướt rũ hương vị đắng cay. Mỗi độ xuân về, than ôi! Ta lại ủ rũ như con mèo khờ nép mình giữa trời đông giá rét. Mà ngoài kia xuân ấm nồng cái nắng hanh vàng cùng xuân khoe sắc dưới ánh dương hồng. Cùng những lời yêu mị bọn chim ca. Mùa xuân này ta say chếnh choáng giữa cái buồn não nùng, lê bước phong trần đánh nhịp tim đau, nàng xuân ạ! Từng ly rượu đắng chát trên vành môi khô, ta nốc cạn những ân tình bạc bẽo của đời ta. Cuộc đời là một chuỗi tội lỗi nàng xuân ạ! Ta là con chiên lạc bầy yêu thương, đang đắm mình trong đám ma mị thế gian. 

Ta du xuân trên gót giầy bám đầy gió bụi, cái thú đi hoang trong ta dấy loạn nét cuồng ngông sự đời. Một lúc ta đứng lại đã nghe nàng khóc, có phải nàng khóc cho cái ân tình trao đi không được đáp lại của ta? Có lúc ta lại nghe trong hư không có tiếng nàng cười? Ôi! Tiếng cười giòn tan ngày hạnh phúc, chưa bị mai mọt và tha hóa của sự phũ phàng, của từng cơn nghẹn ngào trong nước mắt. Ta chạnh lòng nhìn mây trôi lơ lững trên đầu, men say khiến ta quay cuồng trong bể thế nhân. Một lúc nào đó ta khẽ nói "nàng xuân đã say?" Ừ say đi xuân ơi! Nàng say cùng ta nhé! Say đi cho thấm cái quạnh hiu đời thế sự, cho đắng chát vành môi điên với tháng ngày giông nổi. Ta là kẻ tội đồ bước đi trong tiết xuân mơn trớn yêu thương này. Nàng có thấy một kẻ lạc loài nơi đây đem theo trái cô đơn nặng con mắt buồn không?. Ta đi với cái thú kẻ lãng tử ôm con mộng lê lết tháng ngày, nay gặp nàng xuân ngồi tư lự trong ưu tư. Ta ghé đến bên kể chuyện đời nàng nghe nhé! Chứ ta say với trái cô độc đã bao đêm nay, may không hộc máu chết rồi?

Ta đứng lại bên nàng, bên câu thơ, bên chén rượu quay cuồng khổ đau và chếnh choáng cả bóng dáng bọn đàn bà. Ta từng bạc bẽo lắm với ta, ta từng khóc hết nước mắt cho số phận. Nhưng nhiêu đó thấm tháp gì? khi ta nhói tim đau nhìn nàng xuân trong những trận say không lời này? Ta muốn trách nàng sao cứ lả lơi mơ hoa giữa cái xứ mộng không bờ kia? Để rồi từng giọt nước mắt đàn ông lả chả rơi xuống thành sầu. Nước mắt ta tuy có chai sạm với cuộc đời, tuy nó vô vị trong làn khói thuốc hư ảo? Nhưng nó chứa vị mặn của ê chề niềm ưu tư đa mang. Kìa! Nàng xuân thấy gì không? Cành mai ủ dột dưới cơn mưa xuân phất phơ niềm riêng con người. Ngoài kia con Én mỏi cánh bay trên đường mây xa vời bến đậu. Lũ bướm mê si khờ dại dám tắm mình trong hương hoa đầy hương sắc thơm nồng, mà biết đâu làn hương chứa dòng máu chảy cơn mê ngủ muộn lời điêu ngoa.

Nước non này, thành phố đó nàng xuân tô điểm gì? Sao hiu hắt trong làn khói cay nồng khóe mắt ta bởi cung bậc cô đơn? Thiên nhiên quý gì? Với loài hoa man dại, với từng ngọn gai tẩm những độc dược làm nhói tim ta. Ta tiến lại gần, nàng ngoảnh mặt lảng xa cả ta. Ôi! ngoài kia một lũ người yếu đuối đang dối mình với mê say. Ta về đây nàng xuân lạ lẫm cả ta rồi? Ôi! còn đâu là ngạo mạn, còn đâu men ái tình nồng đêm xuân với những nụ hôn say ngất mùi yêu đương. Còn đâu nét thanh tân làn tóc rối xõa bờ ngực đầy?

Ta quay mặt đi, mặc nàng xuân tư lự phía sau lưng. Ta ngoái đầu nhìn về dĩ vãng, bỗng giựt mình và thấy bao tội lỗi. Ta cuối mặt, ôm tay rưng rưng dòng lệ bao dung. Nàng xuân cũng quay mặt đi về khoảng trời nhớ nhung, để lỏng xiêm áo ngày tàn. Ngoài kia từng trận gió phủ mặt, tựa cơn địa chấn dữ dội phía sau lưng kẻ tội đồ. Ta lại cầm bầu rượu, cao tay hơn để nốc cạn bầy tương tư, khắc khoải này? Ta bước thấp bước cao ra đi. Nếu mai ta say ngã xuống nơi đâu, chắc hẳn nàng lại ban cho ta manh áo không đủ ấm trong canh đời? Ta lại bước đi, đằng sau thế gian níu bước chân ta bằng những mê say hoang dại. Ta quay mặt chìa bàn tay hao gầy mà phớt lờ, cả thế gian âu sầu. Thôi nàng xuân nhé! Gặp nhau trên nẻo song hồ chớ nhìn ta với ánh mắt ứa lệ oán thương. Thà nàng cứ cười, để ta xót lòng đau trên đỉnh thành sầu. Ta đi nhé! Bước chân bạc lòng kẻ thi nhân, trên vai ta gánh ánh hoành hôn nhạt màu danh lợi chí nam nhi.
                                        (Nhật ký xuân Nhâm Thìn 2012)

Tiếng Lòng!



Tiếng Lòng!

Đời tôi rũ áo phong trần
Này em một thuở nợ nần chi nhau?
Tôi tìm vào tận niềm đau
Chỉ vài tiếng thở trong màu nhớ nhung
Yêu em, yêu đến tận cùng
Em đừng ngoảnh mặt khóc vùng cô đơn

Cùng buông trong nét mi hờn
Em tôi nắn nót phím đờn hoàng hôn
Sánh trong khúc mộng mê hồn
Bước vào luyến ái bồn chồn thịt da
Ngã vào môi mọng kiêu sa
Rèm thưa nghiêng bóng say tà áo bay
Thiên thai gõ nhịp bàn tay
Thu về ngất lịm tình này người ơi!
                          Nguyễn Hải (SG 5/10/2010)
*****************
****************
-Em yêu ơi! Ghép lại những từ đầu khổ thơ, để được một câu lục bát "tiếng lòng" anh gửi tình đến em, em nhé!

Ngọc nữ miền nhân gian



Ngồi cafe nhìn khuôn mặt thểu não của tôi, Hào nó hơi buồn. Chợt nó nói:
_Mai thứ bảy tao về nhà, mày đi không? Lâu rồi mày chưa về nhà tao chơi nhỉ, rảnh không?...Với lại tao về gặp bà chị kế tao bên Pháp mới về nhà hôm qua....!

_Uh! Mai tao cũng rảnh, mà lâu lắm rồi tao chưa về nhà mày chơi, kể từ hồi năm 2 tới giờ nhỉ?....Mà mày về việc gia đình, tao theo có tiện không đó?

_Giời! Có mày về thì vui chứ sao? Ba tao nhắc mày hoài, bảo mày viết thơ tình chết bao nhiêu em rồi? ha ha ha.

Nói xong Hào nó cười ha hả, làm tôi cũng bật cười theo. Thằng quỷ nó vui tính phết. Không lúc nào gặp nó mà buồn được? cũng phải dè chừng để không cười bể bụng với những trò "tếu" của nó.

Nói là làm, chúng tôi đứng dậy, hai đứa nhảy lên xe dọt thẳng về Đồng Tháp luôn. Chạy ra khỏi cái đô thị Sài Gòn này, tôi thấy một gì đó yên bình, thấy được gì đó có chút mát mẻ của cái gió mát dịu cho thể xác lẫn tâm hồn. Tôi nhìn sang thằng bạn thân, Hào nó vẫn thế chả nghĩ ngợi lo âu gì vào cuộc sống này? Vẫn vô tư với cái tuổi chạng ba mươi của nó, nói đúng hơn là y đứa "con nít" ấy?...Trên đường nó ghẹo con gái người ta mà tôi không thể nín cười. Tôi cũng lứa tuổi nó, chơi thân từ hồi là những cậu bé ngây thơ bên giảng đường Đại học. Mà sao tôi luôn khắc khoải vào đời quá. Nhìn tôi và nó khác hẳn. Tôi thì già nua cái thề xác hao gầy này, cùng cả tâm hồn cũng như một ông cụ.

Về tới nhà Hào. Tôi vào chào mọi người. Ba, mẹ Hào sau hồi cũng nhận ra tôi và rất quý. Để Hào nó lo huyên thuyên với mọi người, tôi ra phía sau nhìn sông nước, nhìn cảnh quê thanh bình chốn đây, tôi đang tận hưởng cái mát mẻ, đẹp yên ả của chốn này thì nghe Hào gọi phắt lại.

_Hải! Giới thiệu với cậu đây là chị kế tao, mới Pháp về đó. Chị tao đi qua sống với Dì hồi mới 18 tuổi.

Tôi quay lại chào. Chao ôi! Chị gái Hào đẹp quá! cái nhìn đầu tôi như đứng hình vậy, đôi mắt nàng to, đen láy, làn da trắng ngần, mái tóc dài bay bay nhè nhẹ trong gió chiều....khiến tôi không nói được gì cả 30 giây. Chợt tỉnh bởi Hào nó vỗ vai cho cái đau điếng.

_Làm gì mà lo nhìn không vậy hả? Chào chị tao đi chứ?

Tôi hoàng hồn, hơi lấp bấp.

_Chào chị, chị mới về chơi ạ! Em là bạn của Hào...vui biết chị.....!

Tôi nói xong, nàng cười và làm những dấu tay gì đó? Tôi nhìn sang Hào, nó hiểu ý tôi và nói.

_Chị tao từ nhỏ đã bị bẩm sinh là không nói được, bị câm.

_Vậy chị mày có nghe được không?

_Không!

_Uh tao chia buồn! Mà sao hồi đó giờ mày không kể tao nghe về chị mày vậy? Chị mày đẹp quá! Tao như muốn ngẩn ngơ luôn nè...!

Nghe tôi nói xong, Hào nó lại cười ha hả, cười to thấy ớn. Nhìn sang tôi thấy chị Hào cũng che miệng cười và nhìn tôi.

I chị mày nghe được mà?

Uh! Tao gạt mày tí thôi, chứ chị tao không nói được thôi chứ nghe tốt và rõ lắm? Nhất là mấy thằng nhỏ khen chị tao đẹp đó...ha ha ha

Hào nói xong tôi cảm thấy mặt mình nóng và đỏ bừng bởi mắc cỡ.

_Biết chị tao hồi nãy nói gì không? Chị nói mày chưa thấy người đẹp bao giờ à?

Tôi như muốn nhảy xuống sông rồi, bởi cái thằng quỷ nó chọc quê quá! Và nhất nụ cười "đểu" của nó. Nhìn sang chị Hào nhoẽn cười và ra dấu tay lắc lắc là không phải. Rồi chị Hào nói gì đó với Hào.

_Thôi vào dọn cơm ăn đi, chị tao mới nấu ăn xong.

Tôi gật đầu, đợi chị Hào đi trước tôi hỏi:

_Mày làm tao muốn nhảy sông, thằng quỷ....chị mày tên gì thế?

_Ha ha ha chị tao tên Hà, năm một với tao. Hồi nhỏ tao thương chị ấy nhất trong mấy bà chị đó, chị cũng thương tao lắm! Tội chị ấy từ nhỏ giờ chưa nói chuyện với tao một câu....giờ chị về tao vui lắm....!

Uh! Hồng nhan bạc phận quá! Chị mày đẹp thật, nhìn thật gần gũi và đáng yêu.

_Yêu gì thằng quỷ! Đừng nói mày lại cho chị tao vào danh sách nàng kiều của mày nhé!

Tôi vỗ vai Hào, nhẹ cười và nói:

_Có thể là vậy, vì tao phải thốt là chị mày đẹp quá! Tao là người biết yêu và mến cái đẹp.

Nói xong tôi nháy nhẹ mắt Hào. Nó cũng hé cười thật "đểu" thông cảm cho trái tim đa tình của cậu bạn thi sĩ của nó. Hào rất hiểu tôi....

Vào nhà tôi xung phong vào bếp lo phụ "Hà" dọn đồ ăn thức uống. Vào bàn tôi ga-lăng ngồi ngay nồi cơm bới cho từng người. Khi đưa đến Hà, nàng nhoẽn miệng cười với tôi. Ôi nụ cười nàng đẹp quá! Khiến tôi chả gắp nỗi miếng đồ ăn nào? Lo nhìn Hà không, lúc nhìn lén, có lúc nhìn đối diện....Có vẻ nàng hơi mắc cỡ. Bữa cơm gia đình ấm áp xong. Tôi gom dọn chén bát, ba Hào không cho nói lên nhà, uống trà nói chuyện với ông. Tôi lấy cớ không lên nói con phụ chị Hà tí rồi lên. Hào nó hiểu ý:

_Kệ nó ba ơi! Lâu lâu mới thấy được Nguyễn Hải chịu rửa bát và giỏi thế mà?, với lại hình như nó muốn phụ chị Tư đó ba.?

Nói xong nó lại cười. Làm tôi một trận quê nữa. Mà kệ, cho nó cứ chọc, miễn gần Hà, miễn phút bên người đẹp là được rồi...mặc!

Tôi cùng Hà lo dọn xong, Hà nhìn tôi và ra dấu bằng những ngón tay, ý nói tôi gì đó. Tôi không hiểu. Tôi nói với Hà....:

_Chờ Hải tí nhé!

Tôi nói xong, nàng nhìn tôi cười duyên rồi gật đầu. Tôi chạy lên kêu Hào xuống làm "phiên dịch".

_Chị tao nói mày đi xa mệt không? Tắm rửa nghỉ ngơi đi.....?

_Ồh không Hải lâu lâu xuống đây mà, với lại không mệt gì đâu.....Hà yên tâm!

_Ê hồi nãy mày gọi chị tao bằng "chị" mà giờ qua "tên" rồi quỷ?...

Lại bị quê thật! Tôi nhìn Hào ánh mắt như năn nỉ vậy? Nó cũng hiểu và cười ha hả. Hà thấy vậy đánh yêu cậu em mình và nói gì đó với Hào bằng ngữ pháp tay.

_Chị tao nói đừng làm quê mày nữa....Nói mày thấy ghét lắm!

_Uh! Nếu mày không chọc thì tao biết ơn lắm! Mà phiên dịch cho đúng nha, không tin mày đâu? Sao Hà nói tao là "Đáng ghét" được? Có đúng không Hà?

Nói xong tôi thấy nàng gật đầu đồng tình. Và đến phiên tôi cười ha hả. Hào hơi bị quê chọc ghẹo vu vơ tôi. Tôi mời Hà ra ngoài ngắm cảnh. Thế là Hào cũng theo làm phiên dịch "bắc dắc dĩ" cho tôi.

Gần chiều, sau những cuộc nói chuyện vui vẻ và không thiếu tiếng cười, chúng tôi về. Hào thì lo chạy đi kiếm đồ nhậu rồi, nó về đây dự tính một bữa nhậu hả hê với tôi đây mà. Tôi cũng hưởng ứng nó nhiệt tình hôm nay mới được? Bàn nhậu đông đủ mọi người. Hào cao hứng nói:

_Bữa nay có nhà thơ Nguyễn Hải bạn con xuống chơi, rồi có chị Tư về nữa...thật vui. Nên con đề nghị chị Tư hôm nay đàn một bản nhạc tặng mọi người, còn Hải làm bài thơ tặng mọi người. Muốn tặng chị Tư cũng được ha ha ha.

Đúng là Hào tiếu lâm cực kỳ. Nó cười xong mọi người vỗ tay hưởng ứng. Nhìn sang Hà nàng cũng cười vui đồng tình. Thế là nàng ra sau ôm cây đàn Bầu ra đặt lên ghế và gẫy những điệu nhạc thật hay. Tôi tay nâng ly uống tì cùng mọi người, tìm trong cơn say, đắm chìm theo tiếng đàn của giai nhân. Trong tiếng đàn của nàng lúc này tôi nhận ra nỗi buồn của nàng? Một gì đó ai oán qua tiếng đàn này, cùng với đôi mắt to hiện buồn của em.

Tôi trầm ngâm hiểu ra, em từ nhỏ đã bị thế! Rồi phải xa gia đình và quê hương sang đất người xa lạ sống đến giờ. Lòng nhớ cha mẹ, người thân cùng quê hương hiện lên đôi mắt em. Vô tình em mang lại cho tôi một nỗi buồn man mác. Cũng vô tình em đã gieo cho tôi một chút thán phục, một chút si mê nét đẹp lỗng lẫy nơi em. Và hẳn sau này ánh nhìn em sẽ không bao giờ phai trong tâm trí tôi. Hình bóng em cũng sẽ ngự trị trong trái tim tôi từ đây.

Giờ theo làn khói thuốc ngồi đánh những dòng này, tôi chút nhớ em. Cảm ơn em đã cho tôi biết thêm một giai nhân giữa chốn hồng trần, đầy nghị lực và kiên cường. Và cũng cảm ơn bạn nhé Hào.! Vô tình bạn đã cho tôi niềm vui rất bất ngờ. Thứ 3 này Hà về lại Pháp rồi? Tôi sẽ chờ tiễn em ở sân bay, khi gặp tôi sẽ cầm tay em mà nói nhỏ:

_Em đi rồi, về sớm nhé! Nơi đây quê hương cần em, mọi người cần em và anh cần em....!

Thời gian ngắn ngủi thôi nhưng em đã kịp ngự trị trong trái tim anh chàng đa tình như tôi. Thời gian ngắn ngủi thôi em cũng kịp trở thành một "nàng thơ" cho tôi. Cũng ngắn ngủi thôi em làm tôi bệnh nặng hơn rồi với căn bệnh "tương tư". Tôi tìm chút thuốc cho căn bệnh của tôi nhé! Nơi đó mời em xem lại cảm xúc của tôi ngồi nâng chén rượu nhìn tay em nâng phím đàn.....: