Tóc Em


Tóc Em
( Tặng Bích Hiền )

Gió ru sợi tóc em bay
Sợi tình vướng víu lòng này... em ơi!
Gió bay anh gửi lại lời
Lời tình mật ngọt thả trời yêu...thương

Tóc em vương kiếp vô thường
Giang tay níu với một đường si... mê
Tóc em sợi tóc hẹn thề
Song hồ mỏi bước gọi về chung đôi.

Tóc xanh lược phủ gương rồi?
Còn chờ chi nữa một hồi sang... xuân
Dù đời còn lắm gian truân
Thì em sợi tóc buâng khuâng đợi chờ

Tóc mềm rũ lối hoa mơ
Hồn như tỉnh giấc mộng hờ... thiên thu
Tóc em phiêu bạt mây mù
Vùng theo cánh gió mà ru đoạn trường

Tóc em ôm nỗi tơ vương
Cho sâu mộng tưởng một phường đắm say
Này đây sợi tóc em bay
Tương tư thấm đẫm những ngày rong chơi

Tóc em xanh tốt một đời
Một đời trai trẻ, một thời gái ngoan
Tóc em còn đó nồng nàn
Ấm hương dạ lý trên giàn hoa yêu

Xin mưa về gội tóc chiều
Gỡ buông tóc rối nhuộm điều nhớ thương
Nắng ơi! Xin rẽ màn sương
Về hong cho ấm tóc hương tình... này...

Cảm ơn! Sợi tóc em bay
Cho anh một kiếp đong đầy tóc em
Cảm ơn! Trăng tỏ trước đèn
Cho anh dư vị tóc quen một đời... ./.
                                   Nguyễn Hải (Sài Gòn 11/2010)

Nửa yêu thương còn lại


 Nửa yêu thương còn lại

Xuống khỏi chiếc xe ì ạch, ê cả cái mông cho đoạn đường từ Sài Gòn về lại đất Kiên Giang quê hương thơ mộng. Hùng cảm thấy thoải mái. Dang hai tay thẳng lên trời, Hùng ưỡn mình một cái cho đã và lê bước về nhà. Trên vai còn cái ba lô nặng trẹo vai....

Vào đầu ngõ Hùng đã thấy chị Ba đang lay hoay quét nhà. Hùng la lên.....(Giọng hí hửng?)

_ Chị ơi! hì hì

_Ôi cậu Hùng về tới rồi đấy à, trời sao không điện cho chị ra đón?

_Hì hì em muốn cho chị bất ngờ mà? Mà có chị ở nhà thôi sao, cháu và anh đâu chị?

_Anh Kha đi lên thành phố có việc bên nội cháu Hân rồi, có mình chị nhà thôi.....

Trao đổi ít câu chuyện, chị Ba dắt Hùng vào nhà thu xếp đồ đạc và nghỉ ngơi. Ngày xưa khi chưa đi lao động nước ngoài, Hùng có thời gian ở với chị Ba cả bốn năm trời dưới này? Hai chị em họ, nhưng chị Ba rất yêu quý Hùng. Thời gian ở đây với chị, Hùng có bao kỷ niệm êm đềm, nên thơ và cũng không kém buồn đau và đầy nước mắt. Sau sáu năm lăn lộn đất Hàn, trái tim của cậu phần nào lành lại vết thương của mối tình đầu. Tắm xong bước ra nhà, Hùng đã nghe chị Ba nói:

_Cậu trông giờ như là ông cụ ấy? Gì mà để râu tóc dài thườn thượt thế?

_Dạ thì ở xứ lạnh mà chị? Để vậy cho ấm, với lại ít thời gian lắm?

_Khiếp! gì mà không có thời gian đi cắt tóc cạo râu à? Hay là cậu còn để thời gian đó viết thơ hả.....?

_Hì chị hỏi khó ghê?

_Mà cậu nay cũng 26 rồi đúng không? Cũng không còn trẻ nữa? Thế bên Hàn Quốc có làm thơ tán được em nào chưa? Sao không thấy nói năng với chị vậy?

_Hì hì bên đó làm bù đầu, thời gian đâu mà cua gái hả chị? Với mình nghèo thía mồ, ai mà thương?

_Uh tội quá ha! Thì nhìn thấy cậu như ông già mà ai thương? Về bên này nóng nực lắm, đi hớt tóc cạo râu đi ông cụ non?

_Ơ thế mấy cô học trò chị lớn hết chưa mà kêu em hớt tóc cho trẻ thế? Hì hì hì

Hùng nói xong cười ha hả, làm chị Ba cũng bật cười theo và nói:

_Cái cậu này, cái tật giỡn dai chưa bỏ?

_Hì đã là tật rồi sao bỏ được hả chị?

Hai chị em nói với những câu chuyện vui và thân tình, không thiếu tiếng cười. Hùng đôi lúc trầm ngâm nhìn lại nét yêu mến và thanh thoát của bà chị ngoài bốn mươi mà vẫn còn đẹp trìu mến như xưa. Hùng lại ra sau nhà nhìn giàn mướp đang trổ bông và những trái mướp xanh mơn mởn trĩu quả đòng đòng. Đã sáu năm rồi, thế mà chị Ba vẫn chăm cho giàn mướp xanh tươi như thưở xưa? Dưới giàn mướp này Hùng có bao kỷ niệm ngọt ngào với Hà, mối tình đầu bao mộng mơ của anh chàng đầy mơ mộng và lãng mạn. Nhìn thế chị Ba nói vọng ra:

_Nhớ nàng rồi phải không cậu Hùng?

_Sao chị biết hay vậy? Giàn mướp này làm em nhớ Hà quá chị ạ!

_Uh cậu nhớ người ta, mà không biết người ta có nhớ cậu không đó?

_Em nhớ ngày xưa dưới giàn mướp này Hà đọc cho em nghe 2 câu thơ này nè:

            Sau cơn mưa trời chưa hẳn sáng

            Em đi lấy chồng chưa hẳn em quên anh?

_Ừ chưa hẳn quên anh, mà người ta đang sống hạnh phúc bên chồng, còn cậu cứ ở đó mà tương tư, mơ mộng? Yêu đương thực tế lại đi ông cụ non?

_Hì dạ yêu thực tế hì hì!

_Thôi cậu trông nhà chị lên trường có chút việc đây....Tí chị về mình ăn trưa....

_Dạ chắc em lên chùa chị à! Hôm nay là rằm mà đúng không chị?

_Ùh đúng rồi! Cậu Hùng nhớ tốt thế?

Nói xong chị Ba đi. Hùng cũng lên chùa thắp nhang. Vào cửa chùa Hùng thấy hai tà áo tím rất dễ thương, Hùng cũng mon men theo. Thấy hai tà áo tím ghé lại mua nhang, Hùng cũng xà lại mua nhang:

_Bao nhiêu một bó nhang vậy em?

_Dạ thưa chú, năm ngàn ạ!

_Vậy bán hai bó...!

Mua xong hai bó nhang, Hùng quay sang nói với hai tà áo tím:

_Nhang này cầu an rất tốt, nên tôi tặng hai cô một bó để cầu bình an cho gia quyến nhé!

_Dạ cảm ơn chú nhé!

Hùng nghe hai tà áo tím gọi mình bằng "chú" mà nhột dạ. Nói xong hai tà áo tím đi lại thắp nhang và khấn vái gì đó. Bây giờ Hùng mới có cơ hội nhìn rõ hai nàng, vì ngồi quỳ gần các nàng. Một cô tóc dài rất duyên dáng, cặp mắt to tròn, đen láy. Còn cô tóc ngắn có làn da trắng trẻo xinh đẹp mê hồn. Hùng mon men lại gần và cầm mấy cây nhang khấn vái Đức Phật, cố ý nói to cho hai tà áo tím nghe:

_Lạy Đức Phật từ bi bao la và độ lượng, xin đoái thương cho chúng con những kẻ cô đơn được tìm thấy nhau. Xin cho con một người con gái chỉ bằng một nửa dễ thương như hai cô kế bên con đây là được rồi?

Khi thắp nhang xong lúc về, hai tà áo tím thấy Hùng, cô tóc dài cố ý nói to:

_Đi chùa mà không nghiêm túc ai chứng cho không biết?

Hùng đi chậm chậm từng bậc thang, chờ hai tà áo tím đi song song rồi nói:

_Thì tôi biết khó ai chứng cho nên mới xin có một nửa đó? Hai cô không thấy sao?

Cô tóc ngắn giờ lên tiếng:

_Cháu mong chú sẽ được toại nguyện mà còn gấp đôi nữa kìa? Vì ai cũng nói chúng cháu dữ cả, chẳng ai nói dễ thương đâu?

_Có ai mắt không tròng mới nói các cô vậy?

Giờ đến cô tóc dài lại lên tiếng với vẻ hí hửng:

_Thì họ đâu có tròng đâu, chú mới có nên nói thế đó?

Hùng chợt nhớ là mình đang đeo cặp kính cận dày cộm trên mặt.....

_Nhà hai cô gần đây à......!

_Vâng nhà tụi cháu gần đây, mà nhà chúng cháu có con chó Bẹt Rê dữ lắm chú có dám tới không?

Cô tóc ngắn lại trả treo với Hùng. Hùng cũng nói câu đầy tự tin cho mình:

_Sao không dám? Tôi đâu sợ chó Bẹt Rê chứ?

_Vâng vậy cháu mong chú có đến sẽ bình an.....?

Hùng nhìn cô tóc ngắn và nói:

_Tôi nhìn thấy cô quen quen, hình như gặp đâu rồi thì phải?

Cô tóc dài vội lên tiếng:

_Vâng đã gặp rồi, gặp trong mơ rồi đấy chú ạ!

Nói xong cô tóc dài kéo nàng tóc ngắn đi và vọng lại:

_Thưa chú, chúng cháu về....! Cho gửi lời hỏi thăm "thím" chú nhé!

Hùng đứng ngẩn ngơ người, Hùng nghĩ ở nơi đồng quê này, sao có hai cô gái chanh chua thế không biết? Mà công nhận hai tà áo tím đẹp quá! làm Hùng cứ bâng khuâng trên đường về.....!

Về tới nhà thì chị Ba đang dọn đồ ăn với bữa trưa cho hai chị em:

_Kỳ lạ, ở đây sao có hai cô con gái đẹp mà đanh đá thế không biết?

_Sao xuống núi bị kiến nó đốt cho à?

_Vâng bị nó cắn cho phát sưng tấy rồi nè chị?

_Chú ăn đi, tí chị ra chợ mua đồ ăn tối và có ít việc bên trường nữa.

_Dạ chị cứ lo việc, em lớn rồi mừ, lo gì nữa hì?

_Ùh chú lớn đến mức ra đường để con gái người ta trả treo cho về đây ức hả?

Chị Ba nói như xát muối vào lòng Hùng. Lại làm Hùng nhớ hai tà áo tím kia. Nhất là cô gái tóc dài. Hùng nghĩ không biết bao giờ gặp lại hai tà áo tím ấy? Hùng nhủ là cứ độ rằm sẽ lên lại chùa mong sẽ gặp lại hai nàng.

Chị Ba đi Hùng ở nhà lo sửa lại cái cổng cho chị. Đang leo thang trên cao, thì bất chợt hai cô gái lúc sáng rõ mồn một tiến lại cổng, trong sự ngỡ ngàng của hai bên, cô tóc dài lên tiếng:

_Hi chào chú, tụi cháu là học trò cũ của cô giáo Ngân. Tụi cháu đến thăm cô, cô có nhà không vậy chú?

Hùng lúng túng, như muốn té thang. Ấp úng trả lời:

_À chị B..a...! à chị cô giáo đi có việc, chút mới về? Hay hai cô vào nhà chơi chờ cô giáo nhé!

_Dạ thôi, nếu vậy cô Ngân có về, nói tụi cháu tí ghé thăm cô ạ!

Nói xong cô tóc dài kéo cô tóc ngắn đi:

_Thôi mình đi Quỳnh Anh ơi! Tí ghé lại thăm cô....!

Hùng chợt nhận ra.? Thì ra đây là hai cô học trò cưng của chị Ba ngày nào đây mà? Nếu cô tóc dài gọi cô tóc ngắn là Quỳnh Anh thì cô tóc dài là Mai Liên rồi? Hai cô bé ngày nào vẫn đẽo theo anh Hùng kêu chỉ bài, vu vơ hát cho hai em nghe. Hay anh Hùng ngày đó ngâm những bài thơ tình thật hay và mượt mà, để nhìn những cái bẽn lẽn, thẹn thùng của hai em vừa tuổi trăng tròn. Mai Liên luôn đòi anh Hùng mua kem cho mình khi làm bài đúng, hay nhõng nhẽo đòi anh dắt đi chơi vào cuối tuần. Hùng ngày trước buồn thương khóc người yêu đi lấy chồng, đâu có nhìn thấy những cái nhìn trộm của Mai Liên dành cho mình? Để rồi thời gian ngọt lịm như que kem đó, Mai Liên phải giấu những giọt nước mắt của mình tiễn Hùng đi tận Hàn Quốc biền biệt sáu năm trời.

Hùng miên man suy nghĩ, chợt Hùng bỏ ra chợ kiếm một chỗ hớt tóc và cạo râu, tỉa tót lại dung nhan. Hùng ghé mua hoa và ít bánh kẹo...Nhưng không biết mục đích để làm gì? Thôi để tặng chị Ba vậy???

Lúc về Hùng vừa đến ngõ đã nghe tiếng chị Ba vọng ra:

_Hai đứa đến chơi là cô vui rồi, còn quà cáp làm gì cho tốn kém?

_Dạ tụi em biết, nhưng nay là ngày của cô mà? Chút quà nhỏ này sao bằng công lao cô dành cho chúng em?

Tiếng nói ấm áp đó, chắc chắn là của Mai Liên rồi? Hùng nhủ thầm và nhóm chân nhè nhẹ đến bên cửa sổ để nghe lén. Quỳnh Anh lại nói tiếp:

_Cô ơi! Dạo này cô khỏe không ạ? tụi em trên thành phố mà nhớ cô, nhớ nhà lắm!

_Ừ cô khỏe! mà lên đó học tốt và mấy em có chàng nào đưa đón chưa?

_Em thì tụi con trai nói dữ như "chằn lửa" nên chả anh nào dám gần em? Còn Mai Liên thì biết bao người theo đó cô, mà nó không để ý ai cả, chỉ âm thầm chờ "một người" thôi.....?

Đến giờ Mai Liên mới lên tiếng, ngập ngừng hỏi cô:

_Anh Hùng dạo này có hay điện thoại về không cô?

Nghe tới đây tim Hùng như trống ngực, đập loạn xạ. Chị Ba trả lời Mai Liên:

_Ôi dào! Ông thần đó lâu lâu mới điện về. Mà nó chỉ lo làm và viết thơ đăng báo thôi, ông thần đó lãng mạn lắm? Ai yêu nó khổ thân....!

Hùng rủa thầm:

_"Bà chị độc ác, vậy mà mới hồi sáng kêu mình yêu thực tế đi?"

Chị Ba nói thêm:

_Còn cậu ấy có người yêu chưa thì cô không biết? Điều đó thì phải cậu ta thôi?

Nói xong chị Ba lại tấm màn cửa sổ kéo phăng ra, lộ hết mặt Hùng đang đứng nấp đó:

_Có phải vậy không hả cậu Hùng?

Hùng bẽn lẽn bước vào, mặt đỏ như quả gấc. Cùng sự ngạc nhiên của Quỳnh Anh và Mai Liên. Mai Liên nhìn Hùng một hồi thẹn thùng quay nhìn nơi khắc.

_Sao chị biết em về vậy?

_Chị hiểu cậu quá mà, lúc về chị thấy cậu đang ngồi hớt tóc, và nãy về nhìn thấy con cẩu nó ngoắc đuôi là tôi biết rồi?

Lúc này Quỳnh Anh lên tiếng:

_À ha thì ra biết gặp nàng nên cắt tóc, cạo râu kìa?

_Để cho ai đó khỏi gọi bằng chú?

Nói xong Hùng quay qua nói với chị Ba:

_Em lên chức "ông" luôn rồi đó chị?

Chị Ba cốc yêu cậu em mình và nói:

_Ông cụ non phải không cậu? Thôi ngồi chơi với Quỳnh Anh và Mai Liên đi, chị xuống sau bếp nấu ăn, để tối dùng cơm với các em....!

Chị Ba nói xong xuống bếp thu dọn và nấu cơm tối. Quỳnh Anh vẫn chanh chua:

_Đi cắt tóc, cạo râu nhìn trẻ ghê kìa?

_Để cô khỏi xui chó Bẹt Rê cắn?

_A....nh, Anh.....!

_Cấm gọi chú bằng anh?

_Hứ ai thèm, để tiếng "anh" độc quyền cho Mai Liên thôi. Anh có phước lắm đó nhé! Nó chờ anh sáu năm trời rồi, không quen ai đó?. Thôi Mai Liên ở đây nhé, mình xuống phụ cô đây?

_Mày bỏ tao hả?

_Bỏ gì, tạo cơ hội nói chuyện với chàng đó? Vậy nhé!

Quỳnh Anh đi xuống. Không gian còn chỉ hai người, nhìn nhau một hồi Mai Liên mới nói:

_Anh Hùng để râu thấy già quá à!

_Uh thế nên anh mới cạo đi đó, em thấy trẻ chưa?

_Dạ......

_Em học mấy năm nữa ra trường vậy?

_Dạ một năm nữa em ra trường, mà có gì vậy anh?

_Để anh lên lại chùa, xin nửa yêu thương còn lại.....!

                                   Nguyễn Hải (Sài Gòn 6/5/2010)

Một bài thơ của Hiếu Linh


Tình hình là sáng nay bỏ bê công việc vò đầu vào mấy trang mạng. Mở hộp gmail ra nhận được một bài thơ khá là hay của Hiếu Linh. Hôm trước gặp ở Hamburg cô ấy cứ theo nhõng nhẽo đòi mình họa thơ mẫu đơn cho nàng đọc. Mình vu vơ không hứng họa vì phải lo học rối cả đầu. Mình nhớ vu vơ bảo làm thơ không những phải nói rõ được nỗi lòng chính, mà còn tô cho vần thơ phải đẹp, phải tỏ mình là người học cao hiểu rộng....Em lười nhác quá thôi! Chả chịu suy nghĩ gì cả? Chắc cô nàng ức lắm và si cả vần thơ mình rồi quá, mới rỏ một tác phẩm trứ danh nghe sầu não quá thôi. Gì mà chàng chàng thiếp thiếp, nghe như "lệ tràn sơn hà" luôn.  Tuy nhiên phải công nhận bài thơ của Hiếu Linh thật là hay. Ý tình chan chứa, vừa oán cho duyên người trắc trở, vừa xót cho phận mình xót xa.

    Lãnh vũ u song bất khả thinh
    Khiêu đăng nhàn khán Mẫu đơn đình
    Thế gian diệc hữu si ư ngã
    Khởi độc thương tâm thị Hiếu Linh?

    Bản dịch:

    Song lạnh mưa rên nghe chẳng nỡ
    Khêu đèn nhâm nhá Mẫu đơn đình
    Si tình có kẻ còn hơn thiếp
    Đâu chỉ đau lòng một Hiếu Linh?