(Nguyễn Hải - Trên cầu sông Hàn)

Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu!

Bao năm qua tôi bước trên từng con phố, rướn mình qua từng ánh đèn vàng những buổi tối thơ mộng, mà nghe phố thị về đêm tỏa xuống lòng mình một gì đó yên bình. Tôi luôn thèm khát đón những cơn gió mùa mát rượi nơi đây, mang theo vị ngọt nồng của hơi biển hòa theo làn gió về. Thành phố này, thành phố tôi yêu, luôn được nhắc trong tâm khảm, một nỗi niềm tha thiết và lòng triều mến biết bao với tôi. Thành phố ấy có cái tên thương Đà Nẵng!

Tôi không phải là đứa con của Đà Nẵng, nhưng thành phố yên bình này đã cưu mang và dạy dỗ tôi cả khoảng thời gian dài. Biết bao kỷ niệm với bạn bè, con người nơi đây và nhất là từng ngày khép lại, tôi mang thêm cho mình một gì đó nhung nhớ, để kết thành chuỗi kỷ niệm dài với thành phố Đà Nẵng – Thành phố tôi yêu. Từng chiều tản bộ trên bờ cát vàng, nghe mịn trên bàn chân đi, thì thầm song vỗ miên man, hoàng hôn thấp thoáng sau triền núi tạo cho Đà Nẵng một bức tranh chiều, đẹp đến tuyệt mỹ của thiên nhiên. Đêm về trên ánh đèn rũ mềm trên con phố quen, sau lối chân đi lòng cảm thấy thanh bình một gì đó đến lạ thường. Ai đó nói với tôi rằng “Đến Đà Nẵng mà chưa đi thăm cầu Sông Hàn, chưa lên đỉnh Sơn Trà, là chưa tới Đà Nẵng?” Với tôi điều đó hoàn toàn đúng. Nếu tới Đà Nẵng sao ta không ghé qua cầu quay sông Hàn, mà ngắm dòng sông thanh bình, nhè nhẹ buông trôi con nước. Đứng trên cầu bạn sẽ thấy nét kiêu sa lộng lẫy của cây cầu nỗi tiếng nhất thành phố Đà Nẵng này, đẹp đến nhường nào? Trên tầng tháp cao là hàng ngàn ánh đèn li ti chớp nháy thật lung linh và huyền ảo xuống tận chân cầu. Tôi thường tấp xe lại lề cầu ngã mình theo dòng nước, mắt nhìn xa xôi mà nghe thành phố thở, mà nhìn dòng người chậm rãi đi qua. Đà Nẵng còn biết bao điểm đến với khung cảnh nên thơ. Một thành phố du lịch đúng nghĩa cho bất cứ du khách phương xa nào ghé đến đây. Để rồi mai bước chân đi mang theo bao lưu luyến cho những thi vị nơi đây, với vẻ đẹp còn nhiều hoang sơ và đầy quyến rũ của người con gái thiên nhiên đương tuổi xuân thì.

Tạm gác lại những dòng cảm xúc lãng mạn. Tôi bước xuống con phố kia, hòa mình vào dòng người. Len vào giữa lòng thành phố trẻ mà nghe trái tim Đà Nẵng đập những nhịp đập rộn ràng. Đà Nẵng thành phố xanh, sạch đẹp, không có khói bụi, không ồn ào náo nhiệt. Nhưng cũng không đến nỗi tĩnh mịch, vô vị. Đà Nẵng trong mắt tôi như một cô gái đôi mươi đang tràn đầy sức sống, chứa bầu nhiệt huyết căng bộ ngực đầy, đem theo bao quyến rũ cùng mê đắm. Con người Đà Nẵng cũng thật giản dị và mộc mạc, cuộc sống không mấy là bon chen chạy theo những thứ lo toan cuộc sống, mà đánh mất những giây phút lãng mạn cho riêng mình. Họ vẫn dìu nhau đi trên con phố biển, dừng lại nghe biển hát lời ca của sóng. Xa xa từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên dải cát vàng thơ mộng. Tôi tạm biệt những âm thanh của phố thị mà tìm lên một quán café trên tận đỉnh Sơn Trà. Dõi mắt nhìn xuống thành phố. Đà Nẵng bây giờ thật nhỏ bé trong mắt tôi, nhưng nó càng xinh đẹp và quyến rũ hơn cho những ai yêu cái đẹp và biết thưởng thức nó. Miên man theo dòng nhạc trữ tình của Trịnh Công Sơn và thưởng thức mùi vị café, tôi chìm đắm trong cái cảm giác khó tả cho cái hạnh phúc này với Đà Nẵng.

Tôi biết mai này tôi sẽ còn đi nhiều nơi, sẽ còn khám phá nhiều cái hay, cái đẹp trên quê hương Việt Nam. Nhưng tôi chắc một điều là tôi sẽ không bao giờ quên được Đà Nẵng. Một nét riêng, một cái mến mộ của tôi, cũng như của bao người dành cho Đà Nẵng sẽ không bao giờ phôi pha và lãng quên. Bởi một điều giản dị, tôi đã hòa vào lòng thành phố Đà Nẵng trong niềm ái mộ cái đẹp và cái thanh bình, nên thơ nơi này. Đà Nẵng thành phố tôi yêu – Đà Nẵng tình yêu của tôi. Còn bạn, đã một lần nào đó đặt chân đến với Đà Nẵng chưa? Nếu chưa, còn chờ gì nữa? Hãy đến đây thưởng thức cái đẹp, cái yên vui và thanh bình nơi đây. Để bạn biết rằng cảm xúc của tôi với bài viết này không lạc lỏng, vì đã có cảm nhận từ chính bạn với thành phố Đà Nẵng .

Nguyễn Hải (Đà Nẵng 20.5.2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.