Viết cho em!


 

Đêm Sài Gòn 19/8/2012

Đêm dài mênh mang, bầu trời lơ lửng những vì sao không tên, từng ngọn gió hiu hiu buồn khẽ thổi vào một đêm trốn ngủ cay xè khói thuốc trên môi anh. Viết cho em, biết viết gì đây giữa muôn bề cảm xúc đêm nay. Cảm xúc đó anh đã gom nhặt từ bao ngày xa cách, của con trăng xế bóng bờ tương tư hôm nào. Cảm xúc ấy là những vần thơ anh rền rỉ mãi trong cõi đau tình hôm qua.... Nay nó kéo về vây kín anh và nó dâng trào ra đầu ngọn bút, anh đành giấu lệ mà tóe ra những lời con tim.

Chào em xa nhớ! Bao năm rồi quê hương bạt dấu chân em. Nay em lại về cho mảnh đất khô cằn này có lại đôi gót ngà. Ngày em đi quê hương thầm mong người con gái tài sắc kia về lại trong nụ cười tươi thắm nét kiêu sa hoa lệ, em sẽ về mang cái tươi sắc tô điểm cho nơi đây chút gì đó của gam màu thành công thay cho cái nhạt nhẽo khung cảnh buồn này của những xác thịt âu sầu. Ừ thì em đã về, nhưng em ơi! Hình như mọi thứ đã khác rồi, khác lắm em ơi! Biết không em, Sài Gòn đã chai xạm nỗi nhớ nhung ngày tháng xa cách. Sài Gòn giờ không còn những chiều lãng mạn bên hàng cây bàng cũ, ghế đá công viên cũng cháy những tia nắng nhớ mong. Con đường xưa giờ đã phai hạt bụi suy tư bám gót giầy chàng trai đa tình. Thay vào đó là những hành lang cuộc đời mới, trong con mắt em cười niềm vui ngày mai. Mai em về lại anh sẽ bắt tay và thầm thán phục một người con gái tài hoa, trong cái bắt tay "tình bạn" và một nụ cười gượng che đôi mắt mê si ngày nào. Em sẽ kể anh nhé! Những con đường rợp ánh đèn hoa lệ, những căn nhà tráng lệ, những cánh rừng huy hoàng nơi xứ Bạch Dương. Hãy nói cho anh bằng tiếng Nga "tôi yêu quê hương, tôi sẽ về cùng đất Mẹ đi lên, vì tôi là người biết nhớ mong"... Em hãy nói cho anh nghe những từ đó. Còn anh sẽ nói em nghe bằng giọng quê hương, những lời bao năm được trái tim si ấp ủ và nay nó trưởng thành trong nét phong trần: "Chúc mừng em nhé! Khánh Băng... Anh đã tin em có ngày hôm nay, cũng như tin một thời gian ngắn ngủi mình yêu nhau...đó là sự thật"... Và em ơi! Đêm nay anh muốn viết cho em tuyệt vời nỗi nhớ!

Những ngày tháng qua, ừ thì cũng đã qua. Cho dù bao khó khăn, bao trận cuồng phong của cuộc đời rồi cũng qua. Thời gian nó ghê sợ quá, nó đi qua những con người chúng ta nhanh quá! Mới đây ngoảnh lại nhìn, em đã đi xa hơn mười lăm năm. Mười lăm năm cách biệt, có gì níu với được không em?Thời gian đó đủ biến đổi một con người và bao thứ tạo hóa đã ban tặng cho ta. Em thì vẫn thế, khuôn mặt xinh đẹp ngây thường, với nụ cười mê hồn ngày nào. Kìa cơn gió hãy về thổi tóc em bay trong chiều tà dương ngây dại e thẹn cười nụ hôn đầu. Anh vẫn thế em ơi! Lận dận kiếp trai, ngày tháng tháng đi qua, nhưng anh lại chậm rãi không bước qua nổi con đường hạnh phúc... Anh vẫn lê lết bờ vực sầu bởi những nỗi đau đời. Anh bị trời đày cho một dòng máu gian truân bể thế nhân này. Có rồi mất, một vở kịch kém cỏi lặp đi lặp lại bao lần. Đạo diễn vở kịch cuộc đời đó chính là anh, mà tên diễn viên kỳ tài tài kia cũng chính là anh. Thôi trang thư này em chớ khẽ nụ cười duyên mà thầm bảo "Chàng lại cắn bút sầu cảnh, suy tư đời rồi?" Trang thư này bên lề những thứ đó em ạ! Em, em ơi! Dù anh tài ba đến đâu cũng không vá nỗi chiếc áo rách đường tơ duyên đôi ta. Hãy dành những phút này cho ngày mai bước đường của những người bạn chúng ta. Hãy dành riêng những dòng bên lề này ta viết về những niềm vui hiện hữu hôm nay và cả một khung trời kỷ niệm ngày xưa, Khánh Băng nhé!

Ngày xưa đó, anh nhớ em yêu lắm màu hoa tím. Em cười khẽ bảo màu hoa tím buồn, nhưng nó sắc son hai từ thủy chung. Anh nhớ lại những buổi chiều tím hoa cà, em tung tăng giữa những chùm hoa len lén trước đôi mắt kiêu sa. Ngày đó anh khờ dại dám ghẹo bướm đậu trên vạt áo em, anh khờ khạo dám ngắt những cành hoa tím biếc tặng giai nhân. Để rồi lạc bước vào cõi si mê vô bờ dưới ánh mắt em. Nhưng chính em là đấng cứu thế bình tĩnh dìu anh ra khỏi cõi si không bờ đó, bằng những tâm tình rất thật của của người con gái chân thành. Để rồi anh còn lại một kỷ niệm đẹp như chính em và những bài thơ viết vội quên cả đề bài. Dù gì viên sỏi kỷ niệm nó sần sùi đến đâu, nhưng qua dòng nước chảy của thời gian, thì nó cũng sẽ trở nên nhẵn bóng thành những viên đá quý hôm nay của tình bạn, phải không em? Anh xin nhặt nó về, cất vào kho tàng kỷ niệm cuộc đời. Anh từ đây sẽ gom hết những hành trang vất vả hôm qua ném xuống dòng sông nhỏ ngã rẽ cuộc đời anh. Con sông nào mà không dẫn ra biển và tìm đến bến tự do...em nhỉ? Chuyến đò ngày mai anh xin làm mái chèo vững cho em sang bờ hỡi em xa nhớ ạ!

Ngày mai chính thức em về rồi, sân bay ngày mai anh sẽ đón em bằng những hân hoan của nỗi lòng mong. Mừng em về lại đất Mẹ hôm nay, xin dìu bước kiêu sa của đứa con viễn xứ về thăm quê ngày đoàn viên những nụ cười. Sài Gòn ơi! bước giữa bụi trần hãy im tiếng mà nghe em thở. Hơi thở của những kẻ bước qua nhau, nay gặp lại để che vết dấu những niềm riêng. Em hỡi em! Sao anh đi giữa Sài Gòn mà anh vẫn nhớ Sài Gòn?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.