Khẽ nghiêng bút




Ai đã sinh ra trong tháng 6, cái tháng khí trời dịu nhẹ kiêu sa của mùa hạ. Bên tiếng ve ra rả, bên những cánh phượng đỏ rực dưới nắng tôi thấy xôn xao đón ngày sinh nhật mình mỗi năm. Nay đã 12 tháng 6 rồi, 2 ngày nữa ư? Ta lại chúc ta thêm tuổi mời và rồi...ta lại nhìn thời gian qua...Lòng lại bùi ngùi tiếc thương, nhung nhớ, chạnh buồn cho những gì đã qua. Cuộc đời là một chuỗi vòng tròn lẫn quẩn cái kiếp người này. Thời gian trôi nhanh quá, thấm thoát ta đã hơn nửa đời người rồi, bước chân chưa mỏi nhưng đã mòn gót giầy đường trần. 

Một chuyến đi Nga về, lòng thấy u uất vô cùng...Vô cùng tuyệt vọng và mất mát. Một bài thơ ma mị Lạc Hồn Ca cũng chả đủ thấm thía cái u buồn cho ta. Muốn viết cho em rất nhiều, muốn thét lên cả ngàn lời hối tiếc, mà nào có viết, có nói được đâu? Lúc này ta như đứng giữa vạn vật u sầu, chén rượu đọ trăng, vần thơ thi gió cũng chả là tri kỷ bên ta lúc này. Ừ thì cô đơn đếm bước, ừ thì gượng cười nhìn thế gian đổ lệ Nguyễn Hải nhỉ?

Nhật ký viết mòn bàn tay, cũng ngần ấy năm trời thơ thẩn, cũng chừng ấy bao năm tròn làm bạn thơ ca để nhung nhớ, để biết khóc cười trên tình yêu em... Ta như một gã cuồng đi tìm những góc khuất cuộc đời ta và người. Để ta đau thắt tim gan, trong chén rượu cay, còn người nhỏ lệ đau trên nỗi đau ngôn từ thôi.

Thôi ta ngừng bút lại mà ngẫm nghĩ, mà tìm ít nụ cười rơi rớt lại giữa thế gian. Mai ta sẽ viết tiếp, màu mực có tươi hơn hay khô cằn cũng là do lòng người cả nhật ký của ta ạ! Sinh nhật năm nay những hồng nhan không có, cũng không rượu ngon với bạn hiền. Ừ ta sẽ đi tìm em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.