Gửi Thành!


 Gửi Thành!
                                                         Sài Gòn 14/11/2011

Tôi đang cầm tấm thiếp hồng ông gửi cho tôi đây. Tấm thiệp đẹp thật, một chiếc nơ hồng đính theo cùng đôi bồ câu trắng mới xinh làm sao? Hàng chữ nắn nót của ai đây? (Chắc không phải của ông rồi, chữ gà bới của ông làm gì viết được hàng chữ "Bạn Nguyễn Hải & Người thương" đẹp vậy?

) Tôi lại thầm cười, cái cười nhẹ nhàng thầm chúc phúc cho thằng bạn thân của mình, cái cười miên man nhớ lại thời xa xưa...Ừ cái thời 2 đứa bao chuyện mà nói Thành nhỉ? Tôi lại nghĩ xa vời, không phải nghĩ là cầm tấm thiệp ông trên tay mà thấy nặng tay?...Tôi nghĩ ngày mai bước sang trang cho một người, bước sang khúc ngoặc mới phải không Thành? Cuộc sống đã thay đổi, ông cũng đã đưa được Hà về dinh rồi. Chỉ còn mỗi tôi - Một Nguyễn Hải ngày nào ông luôn nghĩ bao giờ sẽ sớm chúc phúc cho tôi...nay tôi ngược lại chúc phúc ông trước...đời mà, nó là thế! Tôi lại cười, rót ly rượu hớp vào sao chua lè Thành ạ!

Thuở nào tôi và ông nhỉ? Hai thằng ranh ma nhất đám bạn, cái thời tôi xỏ vào đôi giày lãng tử, bên tay bao người đẹp, hào hoa với những lời thơ có cánh. Còn ông một gã luôn chúi mũi vào sách bài, học và học, một con "mọt sách" luôn nghĩ trong đầu ra cách kiếp tiền. Vậy mà hai thằng chơi với nhau thân thế không biết? Những đêm tôi buồn tình, uống rượu dưới trăng, ngâm thơ chán đời, ông ngồi nghe ngáp vắn dài...thật là cực hình phải không? Người ta nói trong cuộc sống cái gì cũng có thể thay đổi? Ừ đúng thật, ông là minh chứng cho sự thay đổi đó? Thành- Một doanh nhân tài ba và giàu có, nay có thêm vợ đẹp, giỏi giang nữa. Mai này sinh ra những đứa con bụ bẫm tô hồng cho ngôi nhà hạnh phúc. Tôi thật nghiêng mình chúc phúc ông!

Cuộc sống tôi nó khác ông nhiều, tôi không tham vọng với những thứ sa hoa ngoài kia. Cuộc đời tôi là một con chim tung cánh giang hồ, con chim ngạo mạn và ngông đời. Trên bước chân tôi đi không có những vòng hoa đính những phù hiệu, không có những thảm nhung che mắt đời bằng cái sáng óng hào quang. Đường tôi đi bên những gì giản dị nhất, bằng hạt cát bụi cuộc đời, bằng những nụ cười tươi rói dưới ban mai và héo rũ khi hoàng hôn về. Từ đây ông bỏ hết rượu ngon và gái đẹp đi, chung sống cuộc đời yên ổn và dựng xây gia đình hạnh phúc nhé! Lý lẽ ở đời có thể ông thán phục tôi, nhưng về cái thành công ở một thằng đàn ông, tôi lại phục ông. Công bằng mà nói chúng ta, 2 thằng bạn thân - 2 cá thể đối lập hoàn toàn.

Hôm đám cưới ông, tôi sẽ cùng ông say một trận đã đời. Ừ ta sẽ say cho quá khứ nó chìm vào quên lãng, ngày mai tỉnh mà quên đi ngày hôm qua. Mai này cuộc sống gia đình sẽ khó khăn hơn thời độc thân nhiều, không tự do bay nhảy với cuộc sống nữa. Ông cố gắng chan hòa mọi thứ nhé! Tôi cũng có biết gì chuyện gia đình đâu? Nhưng nghĩ sao khuyên vậy, cứ như ta nếm một ly nước lọc đi? Vợ cứ như ly nước "nước lọc" đó, luôn chan hòa, không mùi vị, không có gia vị, không có men say....nhưng nó cần thiết cho ta hằng ngày, nghĩ không có nước lọc trong ngày ta sao sống nổi? Còn ví như trăm đàn bà, con gái thời nay ấy? Như nước ngọt, như rượu bia có ga, có men say...nhưng chỉ thoáng qua một trận vui thôi? Ta có tiền, thì có thể dựng nên một cuộc vui, nhưng khốn nạn đường về chỉ duy mình ta ?

Tài hoa ở đời, trên những thứ phù phiếm cũng sẽ mai mọt thôi. Tôi từng ngông đời và rũ bỏ cả thế gian dưới chân mình. Nhưng được gì đâu ngoài cay đắng? Người phụ bạc thì lắm, kẻ chung tình thắp đèn mà đi kiếm khắp chợ? Cứ như những người bạn đời chúng ta, ngày mai ra sao thì vẫn mãi là tình bạn ngày hôm nay. Tôi luôn trân quý ông, quý một thằng bạn thẳng thắn biết nghĩ cho người khác, biết sống ở đời. Ngồi gõ cho ông mấy lời này mà tôi lại cười, không ngờ nay mình lại giở cái lời muôn thuở "sến" này ra trong mắt ông, mà tâm sự với thằng bạn lạnh lùng với con chữ lời văn? Nhưng tôi biết ông cũng sẽ đọc? Vì cha thằng nào luôn mồm nói thơ văn là nước chảy, mà luôn vào nhờ tôi rỏ thơ xuống tâm hồn khô cằn? Ừ cứ chan hòa Thành nhé! Lần nữa xin chúc phúc ông ngày mai hạnh phúc đến răng long- đầu bạc nhé ông bạn trân quý! Ngày mai, hẹn Sài Gòn ngã nghiêng dưới chân ta. À tôi còn quên nói câu này nữa : "Bài thơ cuộc đời tôi chưa viết xong Thành ạ!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.