Trang thư xa nhớ!


   http://www.phathoc.net/UserImages/2010/02/28/1/fantasy18_jpg_jpg.jpg     
Em yêu quý!
        Sài Gòn 22/11

Đêm nay trời Sài Gòn gió mát quá! Trên những ánh đèn vàng vọt của phố thị, dường như chúng ngã nghiêng theo một bản nhạc nào thật lãng mạn và du dương. Thời khắc này cũng không gì là dị thường để anh phải thốt lên tiếng lòng mình gửi về em? Nhưng từ tối qua lúc 0h01p điện thoại anh đã báo là ngày Sinh Nhật em. Ôi! Ngày 22/11 ngày em của anh chào đời, mang theo theo tiếng khóc, tiếng cười của một người con gái đẹp, kiêu sa xuống trần. Em ạ! Trang thư này không có những đóa hoa đẹp lộng lẫy, không có những tờ thiệp đính những phù hiệu huy hoàng... Nhưng trang thư này có cả tấm lòng anh, có cả một trời thương nhớ và bao kỷ niệm được nhồi nhét vào con chữ vụng về anh gửi đến em. Anh trân quý chúc em sinh nhật vui vẻ! Thêm tuổi chúc em thành công hơn, dù em đã rất thành công nơi đó rồi. Chúc em sức khỏe và niềm an lành từ tay Chúa, em nhé!

Em biết không trong mỗi đời sống con người luôn hiện hữu những kỷ niệm không thể nào quên. Em chính là những kỷ niệm bất tuyệt của anh chốn đây. Nơi em sống là một thành phố kiêu kỳ với những bản nhạc opera bất hũ, với những hàng cây cao vút bóng mây trời. Nơi em đó là mùa đông lả lơi cùng bông hoa tuyết bay bay, có những con Bồ Câu xinh xắn líu lo bước em về. Còn em biết không, hỡi người em xa nhớ? Chốn đây Sài Gòn hoang vắng quá! Ngoài kia phố thị dường lên đèn. Sau khung cửa nhìn trời, miền Nam một dải mây buồn em ơi! Không! Chẳng phải cảnh vật trước anh buồn, mà nó buồn cùng anh...!

Anh đưa tay lấy giấy, kết thành một con Hạc. Con Hạc giấy nhỏ nhoi trong bàn tay anh, nó không kiêu sa như những con Thiên Nga trắng muốt bay trên vùng trời kiêu hãnh. Con Hạc bé nhỏ vô tri vô giác, nhưng nó vẫn có linh hồn. Linh hồn nó là ở cái tâm ta, cái tâm không bào mòn bởi những mưa giông gió, bão của cuộc đời. Nếu anh là một họa sĩ tài ba, anh dùng cái tâm để vẽ chân dung em thành một bức họa tuyệt vời. Nếu anh là một nghệ sĩ dương cầm thật thụ, lúc nãy anh sẽ khẫy nên những bản nhạc say mê nhất trần đời. Nhưng than ôi! Anh chỉ là một người bình thương đang nhớ mông lung một cô em gái mỹ miều, trong ngày sinh nhật em...ở tận nơi chốn xa xôi này? 

Ngày mai anh sẽ đi qua con đường cũ. Nơi những kẻ hò hẹn nhau rồi, lại quên tới? Lời hẹn cho ngày mai, lời hoài vọng, lời hứa cho ta cho người. Ai sẽ bản lĩnh làm được em nhỉ? Anh một chàng trai mộng mơ và ngông đời nguyên thủy tới giờ, cảm thấy nhỏ bé trước câu nói lớn lao kia từ chính đầu môi mình. Thiết nghĩ người ta có thể nói trăm lời hoa mỹ, êm tai nhất, du dương nhất có thể ru một con mèo khờ ngủ thiếp. Lời nói mê hoặc có thể như một bông hoa ngát hương mà quyến rũ cả trăm con bướm đa tình. 

Anh vẽ tình yêu bằng những gam màu của cuộc sống. Màu vàng vọt hanh hao cho những ngày nhớ thương. Màu hồng mê ly cho những phút cầm tay em cười, cho những ngày vui bất tận. Màu đen cho những đêm say mèm đau đáu cuộc tình đi qua, không ngoảnh lại bằng giọt lệ chia ly? Hay màu thơ ủy mị và ướt át của đời thi nhân phiêu bạt? Không em thương nhớ ạ! Anh vẽ tình yêu bằng chính trái tim mình. Trái tim thổn thức những nhịp vắn dài len vào hơi thở của tháng ngày. Tình yêu là món quà của Thượng Đế ban tặng cho con người. Tình yêu được cất lên bằng giọng êm đềm nhất, và đặc biệt nó không được thốt lên bằng lời, bằng con mắt mê si, bằng đôi môi nồng cháy những khi trao hôn. Mà là bằng trái tim và trong tâm khảm mỗi con  người. Em ạ! Hình như anh nghe tiếng gió khẽ về gọi tên em?

Đêm nay anh sẽ cao tay rót chén rượu nồng. Cạn uống trên vành môi nhớ thương, anh sẽ say lả lướt qua miền hư thực của mối kỳ tình này. Cảm giác say để im lặng vào giấc ngủ, một giấc chiêm bao cho cái tơ tưởng của mối tình hòa bình, không đua chen giựt dọc với nhớ thương. Như vậy cuộc sống còn bao ý vị, phải không em? Đêm nay trăng sẽ lên, ánh trăng trần truồng xuyên thủng niềm yêu mị chốn đồng hoang này. Đêm tàn, rồi mặt trời ửng đỏ phía đằng đông, báo hiệu một ngày nữa cho sự khát vọng, cho những gì mình nói hôm qua chưa kịp thực hiện. Hôm nay anh rất vui. Vì ngày này, năm ấy Thượng Đế đã ban em cho thế gian và anh may mắn biết em, được cầm tay em nói lời yêu thương nồng cháy hôm nào? Dù thời gian đó không là bao, nhưng đủ cho anh nếm bao dư vị ngọt ngào lẫn đắng cay. Anh cảm ơn em nhé nụ cười, cảm ơn em nhé ánh mắt, của một trời kỷ niệm và thương nhớ! Em hỡi em! Kìa vùng trời hừng đỏ những tia sáng yêu thương.

Lời chúc sinh nhật này không phải để tô hồng thêm lời yêu thương anh gửi về em. Nhưng nó biết đâu là một phần góp lên niềm vui trên môi em cười. Dù chỉ một lời anh bé nhỏ nhất. Sinh nhật vui nơi đó em nhé! Tặng em những đóa hồng tươi, anh hái trên vùng yêu mến và chân thành nhất gửi về em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.