Ngọc nữ miền nhân gian



Ngồi cafe nhìn khuôn mặt thểu não của tôi, Hào nó hơi buồn. Chợt nó nói:
_Mai thứ bảy tao về nhà, mày đi không? Lâu rồi mày chưa về nhà tao chơi nhỉ, rảnh không?...Với lại tao về gặp bà chị kế tao bên Pháp mới về nhà hôm qua....!

_Uh! Mai tao cũng rảnh, mà lâu lắm rồi tao chưa về nhà mày chơi, kể từ hồi năm 2 tới giờ nhỉ?....Mà mày về việc gia đình, tao theo có tiện không đó?

_Giời! Có mày về thì vui chứ sao? Ba tao nhắc mày hoài, bảo mày viết thơ tình chết bao nhiêu em rồi? ha ha ha.

Nói xong Hào nó cười ha hả, làm tôi cũng bật cười theo. Thằng quỷ nó vui tính phết. Không lúc nào gặp nó mà buồn được? cũng phải dè chừng để không cười bể bụng với những trò "tếu" của nó.

Nói là làm, chúng tôi đứng dậy, hai đứa nhảy lên xe dọt thẳng về Đồng Tháp luôn. Chạy ra khỏi cái đô thị Sài Gòn này, tôi thấy một gì đó yên bình, thấy được gì đó có chút mát mẻ của cái gió mát dịu cho thể xác lẫn tâm hồn. Tôi nhìn sang thằng bạn thân, Hào nó vẫn thế chả nghĩ ngợi lo âu gì vào cuộc sống này? Vẫn vô tư với cái tuổi chạng ba mươi của nó, nói đúng hơn là y đứa "con nít" ấy?...Trên đường nó ghẹo con gái người ta mà tôi không thể nín cười. Tôi cũng lứa tuổi nó, chơi thân từ hồi là những cậu bé ngây thơ bên giảng đường Đại học. Mà sao tôi luôn khắc khoải vào đời quá. Nhìn tôi và nó khác hẳn. Tôi thì già nua cái thề xác hao gầy này, cùng cả tâm hồn cũng như một ông cụ.

Về tới nhà Hào. Tôi vào chào mọi người. Ba, mẹ Hào sau hồi cũng nhận ra tôi và rất quý. Để Hào nó lo huyên thuyên với mọi người, tôi ra phía sau nhìn sông nước, nhìn cảnh quê thanh bình chốn đây, tôi đang tận hưởng cái mát mẻ, đẹp yên ả của chốn này thì nghe Hào gọi phắt lại.

_Hải! Giới thiệu với cậu đây là chị kế tao, mới Pháp về đó. Chị tao đi qua sống với Dì hồi mới 18 tuổi.

Tôi quay lại chào. Chao ôi! Chị gái Hào đẹp quá! cái nhìn đầu tôi như đứng hình vậy, đôi mắt nàng to, đen láy, làn da trắng ngần, mái tóc dài bay bay nhè nhẹ trong gió chiều....khiến tôi không nói được gì cả 30 giây. Chợt tỉnh bởi Hào nó vỗ vai cho cái đau điếng.

_Làm gì mà lo nhìn không vậy hả? Chào chị tao đi chứ?

Tôi hoàng hồn, hơi lấp bấp.

_Chào chị, chị mới về chơi ạ! Em là bạn của Hào...vui biết chị.....!

Tôi nói xong, nàng cười và làm những dấu tay gì đó? Tôi nhìn sang Hào, nó hiểu ý tôi và nói.

_Chị tao từ nhỏ đã bị bẩm sinh là không nói được, bị câm.

_Vậy chị mày có nghe được không?

_Không!

_Uh tao chia buồn! Mà sao hồi đó giờ mày không kể tao nghe về chị mày vậy? Chị mày đẹp quá! Tao như muốn ngẩn ngơ luôn nè...!

Nghe tôi nói xong, Hào nó lại cười ha hả, cười to thấy ớn. Nhìn sang tôi thấy chị Hào cũng che miệng cười và nhìn tôi.

I chị mày nghe được mà?

Uh! Tao gạt mày tí thôi, chứ chị tao không nói được thôi chứ nghe tốt và rõ lắm? Nhất là mấy thằng nhỏ khen chị tao đẹp đó...ha ha ha

Hào nói xong tôi cảm thấy mặt mình nóng và đỏ bừng bởi mắc cỡ.

_Biết chị tao hồi nãy nói gì không? Chị nói mày chưa thấy người đẹp bao giờ à?

Tôi như muốn nhảy xuống sông rồi, bởi cái thằng quỷ nó chọc quê quá! Và nhất nụ cười "đểu" của nó. Nhìn sang chị Hào nhoẽn cười và ra dấu tay lắc lắc là không phải. Rồi chị Hào nói gì đó với Hào.

_Thôi vào dọn cơm ăn đi, chị tao mới nấu ăn xong.

Tôi gật đầu, đợi chị Hào đi trước tôi hỏi:

_Mày làm tao muốn nhảy sông, thằng quỷ....chị mày tên gì thế?

_Ha ha ha chị tao tên Hà, năm một với tao. Hồi nhỏ tao thương chị ấy nhất trong mấy bà chị đó, chị cũng thương tao lắm! Tội chị ấy từ nhỏ giờ chưa nói chuyện với tao một câu....giờ chị về tao vui lắm....!

Uh! Hồng nhan bạc phận quá! Chị mày đẹp thật, nhìn thật gần gũi và đáng yêu.

_Yêu gì thằng quỷ! Đừng nói mày lại cho chị tao vào danh sách nàng kiều của mày nhé!

Tôi vỗ vai Hào, nhẹ cười và nói:

_Có thể là vậy, vì tao phải thốt là chị mày đẹp quá! Tao là người biết yêu và mến cái đẹp.

Nói xong tôi nháy nhẹ mắt Hào. Nó cũng hé cười thật "đểu" thông cảm cho trái tim đa tình của cậu bạn thi sĩ của nó. Hào rất hiểu tôi....

Vào nhà tôi xung phong vào bếp lo phụ "Hà" dọn đồ ăn thức uống. Vào bàn tôi ga-lăng ngồi ngay nồi cơm bới cho từng người. Khi đưa đến Hà, nàng nhoẽn miệng cười với tôi. Ôi nụ cười nàng đẹp quá! Khiến tôi chả gắp nỗi miếng đồ ăn nào? Lo nhìn Hà không, lúc nhìn lén, có lúc nhìn đối diện....Có vẻ nàng hơi mắc cỡ. Bữa cơm gia đình ấm áp xong. Tôi gom dọn chén bát, ba Hào không cho nói lên nhà, uống trà nói chuyện với ông. Tôi lấy cớ không lên nói con phụ chị Hà tí rồi lên. Hào nó hiểu ý:

_Kệ nó ba ơi! Lâu lâu mới thấy được Nguyễn Hải chịu rửa bát và giỏi thế mà?, với lại hình như nó muốn phụ chị Tư đó ba.?

Nói xong nó lại cười. Làm tôi một trận quê nữa. Mà kệ, cho nó cứ chọc, miễn gần Hà, miễn phút bên người đẹp là được rồi...mặc!

Tôi cùng Hà lo dọn xong, Hà nhìn tôi và ra dấu bằng những ngón tay, ý nói tôi gì đó. Tôi không hiểu. Tôi nói với Hà....:

_Chờ Hải tí nhé!

Tôi nói xong, nàng nhìn tôi cười duyên rồi gật đầu. Tôi chạy lên kêu Hào xuống làm "phiên dịch".

_Chị tao nói mày đi xa mệt không? Tắm rửa nghỉ ngơi đi.....?

_Ồh không Hải lâu lâu xuống đây mà, với lại không mệt gì đâu.....Hà yên tâm!

_Ê hồi nãy mày gọi chị tao bằng "chị" mà giờ qua "tên" rồi quỷ?...

Lại bị quê thật! Tôi nhìn Hào ánh mắt như năn nỉ vậy? Nó cũng hiểu và cười ha hả. Hà thấy vậy đánh yêu cậu em mình và nói gì đó với Hào bằng ngữ pháp tay.

_Chị tao nói đừng làm quê mày nữa....Nói mày thấy ghét lắm!

_Uh! Nếu mày không chọc thì tao biết ơn lắm! Mà phiên dịch cho đúng nha, không tin mày đâu? Sao Hà nói tao là "Đáng ghét" được? Có đúng không Hà?

Nói xong tôi thấy nàng gật đầu đồng tình. Và đến phiên tôi cười ha hả. Hào hơi bị quê chọc ghẹo vu vơ tôi. Tôi mời Hà ra ngoài ngắm cảnh. Thế là Hào cũng theo làm phiên dịch "bắc dắc dĩ" cho tôi.

Gần chiều, sau những cuộc nói chuyện vui vẻ và không thiếu tiếng cười, chúng tôi về. Hào thì lo chạy đi kiếm đồ nhậu rồi, nó về đây dự tính một bữa nhậu hả hê với tôi đây mà. Tôi cũng hưởng ứng nó nhiệt tình hôm nay mới được? Bàn nhậu đông đủ mọi người. Hào cao hứng nói:

_Bữa nay có nhà thơ Nguyễn Hải bạn con xuống chơi, rồi có chị Tư về nữa...thật vui. Nên con đề nghị chị Tư hôm nay đàn một bản nhạc tặng mọi người, còn Hải làm bài thơ tặng mọi người. Muốn tặng chị Tư cũng được ha ha ha.

Đúng là Hào tiếu lâm cực kỳ. Nó cười xong mọi người vỗ tay hưởng ứng. Nhìn sang Hà nàng cũng cười vui đồng tình. Thế là nàng ra sau ôm cây đàn Bầu ra đặt lên ghế và gẫy những điệu nhạc thật hay. Tôi tay nâng ly uống tì cùng mọi người, tìm trong cơn say, đắm chìm theo tiếng đàn của giai nhân. Trong tiếng đàn của nàng lúc này tôi nhận ra nỗi buồn của nàng? Một gì đó ai oán qua tiếng đàn này, cùng với đôi mắt to hiện buồn của em.

Tôi trầm ngâm hiểu ra, em từ nhỏ đã bị thế! Rồi phải xa gia đình và quê hương sang đất người xa lạ sống đến giờ. Lòng nhớ cha mẹ, người thân cùng quê hương hiện lên đôi mắt em. Vô tình em mang lại cho tôi một nỗi buồn man mác. Cũng vô tình em đã gieo cho tôi một chút thán phục, một chút si mê nét đẹp lỗng lẫy nơi em. Và hẳn sau này ánh nhìn em sẽ không bao giờ phai trong tâm trí tôi. Hình bóng em cũng sẽ ngự trị trong trái tim tôi từ đây.

Giờ theo làn khói thuốc ngồi đánh những dòng này, tôi chút nhớ em. Cảm ơn em đã cho tôi biết thêm một giai nhân giữa chốn hồng trần, đầy nghị lực và kiên cường. Và cũng cảm ơn bạn nhé Hào.! Vô tình bạn đã cho tôi niềm vui rất bất ngờ. Thứ 3 này Hà về lại Pháp rồi? Tôi sẽ chờ tiễn em ở sân bay, khi gặp tôi sẽ cầm tay em mà nói nhỏ:

_Em đi rồi, về sớm nhé! Nơi đây quê hương cần em, mọi người cần em và anh cần em....!

Thời gian ngắn ngủi thôi nhưng em đã kịp ngự trị trong trái tim anh chàng đa tình như tôi. Thời gian ngắn ngủi thôi em cũng kịp trở thành một "nàng thơ" cho tôi. Cũng ngắn ngủi thôi em làm tôi bệnh nặng hơn rồi với căn bệnh "tương tư". Tôi tìm chút thuốc cho căn bệnh của tôi nhé! Nơi đó mời em xem lại cảm xúc của tôi ngồi nâng chén rượu nhìn tay em nâng phím đàn.....:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.