Tư lự cùng nàng Xuân


photo

Nhật ký ơi! Ta về với ngươi đây, nào cùng ta tâm sự bao thi vị ngày qua cùng nàng xuân nhé!

Xuân ơi! Bao năm rồi, ta vẫn khắc khoải bên nàng. Từng mùa qua ta như nếm đủ ý vị của cuộc đời rồi. Mà nàng vẫn thế, tha thướt bên ta, lả lơi mời mọc những đắm say, ướt rũ hương vị đắng cay. Mỗi độ xuân về, than ôi! Ta lại ủ rũ như con mèo khờ nép mình giữa trời đông giá rét. Mà ngoài kia xuân ấm nồng cái nắng hanh vàng cùng xuân khoe sắc dưới ánh dương hồng. Cùng những lời yêu mị bọn chim ca. Mùa xuân này ta say chếnh choáng giữa cái buồn não nùng, lê bước phong trần đánh nhịp tim đau, nàng xuân ạ! Từng ly rượu đắng chát trên vành môi khô, ta nốc cạn những ân tình bạc bẽo của đời ta. Cuộc đời là một chuỗi tội lỗi nàng xuân ạ! Ta là con chiên lạc bầy yêu thương, đang đắm mình trong đám ma mị thế gian. 

Ta du xuân trên gót giầy bám đầy gió bụi, cái thú đi hoang trong ta dấy loạn nét cuồng ngông sự đời. Một lúc ta đứng lại đã nghe nàng khóc, có phải nàng khóc cho cái ân tình trao đi không được đáp lại của ta? Có lúc ta lại nghe trong hư không có tiếng nàng cười? Ôi! Tiếng cười giòn tan ngày hạnh phúc, chưa bị mai mọt và tha hóa của sự phũ phàng, của từng cơn nghẹn ngào trong nước mắt. Ta chạnh lòng nhìn mây trôi lơ lững trên đầu, men say khiến ta quay cuồng trong bể thế nhân. Một lúc nào đó ta khẽ nói "nàng xuân đã say?" Ừ say đi xuân ơi! Nàng say cùng ta nhé! Say đi cho thấm cái quạnh hiu đời thế sự, cho đắng chát vành môi điên với tháng ngày giông nổi. Ta là kẻ tội đồ bước đi trong tiết xuân mơn trớn yêu thương này. Nàng có thấy một kẻ lạc loài nơi đây đem theo trái cô đơn nặng con mắt buồn không?. Ta đi với cái thú kẻ lãng tử ôm con mộng lê lết tháng ngày, nay gặp nàng xuân ngồi tư lự trong ưu tư. Ta ghé đến bên kể chuyện đời nàng nghe nhé! Chứ ta say với trái cô độc đã bao đêm nay, may không hộc máu chết rồi?

Ta đứng lại bên nàng, bên câu thơ, bên chén rượu quay cuồng khổ đau và chếnh choáng cả bóng dáng bọn đàn bà. Ta từng bạc bẽo lắm với ta, ta từng khóc hết nước mắt cho số phận. Nhưng nhiêu đó thấm tháp gì? khi ta nhói tim đau nhìn nàng xuân trong những trận say không lời này? Ta muốn trách nàng sao cứ lả lơi mơ hoa giữa cái xứ mộng không bờ kia? Để rồi từng giọt nước mắt đàn ông lả chả rơi xuống thành sầu. Nước mắt ta tuy có chai sạm với cuộc đời, tuy nó vô vị trong làn khói thuốc hư ảo? Nhưng nó chứa vị mặn của ê chề niềm ưu tư đa mang. Kìa! Nàng xuân thấy gì không? Cành mai ủ dột dưới cơn mưa xuân phất phơ niềm riêng con người. Ngoài kia con Én mỏi cánh bay trên đường mây xa vời bến đậu. Lũ bướm mê si khờ dại dám tắm mình trong hương hoa đầy hương sắc thơm nồng, mà biết đâu làn hương chứa dòng máu chảy cơn mê ngủ muộn lời điêu ngoa.

Nước non này, thành phố đó nàng xuân tô điểm gì? Sao hiu hắt trong làn khói cay nồng khóe mắt ta bởi cung bậc cô đơn? Thiên nhiên quý gì? Với loài hoa man dại, với từng ngọn gai tẩm những độc dược làm nhói tim ta. Ta tiến lại gần, nàng ngoảnh mặt lảng xa cả ta. Ôi! ngoài kia một lũ người yếu đuối đang dối mình với mê say. Ta về đây nàng xuân lạ lẫm cả ta rồi? Ôi! còn đâu là ngạo mạn, còn đâu men ái tình nồng đêm xuân với những nụ hôn say ngất mùi yêu đương. Còn đâu nét thanh tân làn tóc rối xõa bờ ngực đầy?

Ta quay mặt đi, mặc nàng xuân tư lự phía sau lưng. Ta ngoái đầu nhìn về dĩ vãng, bỗng giựt mình và thấy bao tội lỗi. Ta cuối mặt, ôm tay rưng rưng dòng lệ bao dung. Nàng xuân cũng quay mặt đi về khoảng trời nhớ nhung, để lỏng xiêm áo ngày tàn. Ngoài kia từng trận gió phủ mặt, tựa cơn địa chấn dữ dội phía sau lưng kẻ tội đồ. Ta lại cầm bầu rượu, cao tay hơn để nốc cạn bầy tương tư, khắc khoải này? Ta bước thấp bước cao ra đi. Nếu mai ta say ngã xuống nơi đâu, chắc hẳn nàng lại ban cho ta manh áo không đủ ấm trong canh đời? Ta lại bước đi, đằng sau thế gian níu bước chân ta bằng những mê say hoang dại. Ta quay mặt chìa bàn tay hao gầy mà phớt lờ, cả thế gian âu sầu. Thôi nàng xuân nhé! Gặp nhau trên nẻo song hồ chớ nhìn ta với ánh mắt ứa lệ oán thương. Thà nàng cứ cười, để ta xót lòng đau trên đỉnh thành sầu. Ta đi nhé! Bước chân bạc lòng kẻ thi nhân, trên vai ta gánh ánh hoành hôn nhạt màu danh lợi chí nam nhi.
                                        (Nhật ký xuân Nhâm Thìn 2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.