Đến Hẹn Lại Lên



Đến Hẹn Lại Lên
(Nhật ký Đà Lạt 2008)


Thứ 3, 7h sáng, chuông báo thức lại ngân cái điệu nhạc chán ngắt và vô vị. Sương in mờ cả một vùng trời rộng, mù mịt, xám ngoét. Gió hất vào mặt, hòa theo cái nhịp điệu lên xuống đều đều của chiếc pêđan xe đạp...Gió lạnh như cắt..

8h, thang máy chật như nêm, mùi cà phê thoang thoảng như muốn xua đi cái dáng mệt mỏi của từng ấy con người đang chen chúc trong cái hộp sắt to tướng. Lớp học lặng lẽ, vài đứa mới đến chào hỏi nhau mấy câu cho có lệ, tiếng bút thước va vào nhau quen thuộc tới mức quá bình thường..

Giáo sư vào lớp, tóc ngắn, áo sơ gọn gàng màu xanh lơ và vẫn là cặp kính trắng điển hình của những mẫu người học cao, đạt đến chức tiến sĩ này tiến sĩ kia. Cả lớp lặng như tờ, có tiếng xịch ghế thận trọng như cố tình xin lỗi. Thằng cùng bàn kéo áo khoác sột soạt, mọi thứ im bặt....

Không gian quánh lại hệt như là xi măng đông cứng, dính chặt vào một chậu nước cáu bẩn bằng nhựa. Giáo sư bắt đầu bài giảng muôn thuở của mình... Đứa ngồi cạnh thở dài thườn thượt, uể oải mở cuốn vở đầy chữ ghi chép nhằng nhịt, vứt toạch lên bàn. Thời gian trôi chậm rãi, hẳn là người ta đã mang thêm vào giảng đường cái kĩ thuật tiên tiến của truyền hình mà dân mê bóng đã vẫn thường thích thú, quay chậm ...

Giáo sư giữ nhịp giảng thật thận trọng, như một người nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc giao hưởng Tokio trứ danh, trước mặt là đủ những khóa Sol, khóa Fa, khuôn nhạc và những chấm đen nghịch ngợm lên xuống không ngừng. Phải khó khăn lắm mới kéo được người nhạc trưởng hết lòng tận tụy ra khỏi bản giao hưởng "Thứ 3 trong tuần" bất hủ, một đứa ngồi ở góc lớp cất giọng như kèn đồng đang thổi nốt ở quãng 8. Rồi thì cái kèn đồng cũng chỉ solo được vài nốt nhạc bé tí, người nhạc trưởng lại tiếp tục công việc rất thú vị của mình....điều phối những âm thanh có cùng một âm vực, cùng một tần số, cùng một nhịp điệu...Căng thẳng đến ngạt thở.

Mắt sụp xuống nhanh hệt như người ta đóng cái cửa chớp để tránh một cơn giông đang ập đến, tất nhiên là với xúc tác đáng tin cậy đến từ phía cặp kính trắng đang đứng trên bảng. Vài tay cự phách trong lớp vẫn cố gắng không biết mệt mỏi để thoát khỏi sức hấp dẫn của giấc ngủ đang đổ đến dồn dập như những bàn thắng của một trận bóng rổ nhà nghề tại Mĩ...

Giáo sư kết thúc bản Concerto sớm hơn thường lệ, vài ánh mặt thán phục, vài nụ cười lặng lẽ nhưng rất nhẹ nhõm. Giáo sư cầm phấn, mấy tay kinh nghiệm liền lục tục bút vở, cắm đầu vào trang giấy...vũ điệu bảng đen, phấn trắng bắt đầu.

Từ một người nhạc trưởng, giáo sư "kính trắng" đã khoác lên mình cái dáng vẻ của một họa sĩ có tài năng xuất chúng. Giáo sư "vẽ", "vẽ" và "vẽ" một cách sáng tạo, một cách miệt mài không do dự, không tính toán. Thằng sau lưng khẽ rủa thầm, cả lớp nháo nhào, tiếng giấy, tiếng bút, tiếng ho húng hắng của một ai đấy, tất cả đan xen vào nhau... Cả lớp như sói rình mồi, chữ mới được "vẽ" ra dù to, dù nhỏ, dù xấu, dù đẹp đều bị vồ ngay vào trang vở, thế nhưng mồi lại quá nhiều, còn sói ta tài năng có hạn, thế rồi đuối dần, đuối dần, mệt lử...

Giáo sư ngừng tay, nếu trong môn đua xe công thức 1 thì ông là người về nhất, thậm chí còn hơn người về thứ nhì 5 phút 30 giây và tất nhiên là sẽ được lên bục cầm chai sâm banh to đùng và vòng nguyệt quế. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, những kẻ về cuối cũng hài lòng với kết quả của chặng đua mà mình vừa bỏ lại sau lưng. Không gian tan ra như băng tan ở những dòng suối trên núi vào mùa xuân đầy nắng, chim hót líu lo và bầu trời xanh như ngọc. Thằng bạn thân ngẽ vặn người răng rắc, gấp sách vở, cười khoan khoái... Tuần sau "Đến hẹn lại lên"

Thôi thì tặng thầy bài thơ, đã được làm trong lúc thầy vẫn mải mê với bản Concerto bất hủ của mình.

Thước dài, tóc ngắn, áo xanh lơ.
Kính trắng, quần đen, thoáng nghi ngờ
Cà vạt vàng tươi, giầy nâu bóng
Giảng hay, viết tốt chẳng làm thơ..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.