Ký ức một mùa đông




DSC_3550.JPG


       Mùa đông, cái mùa với khí trời se lạnh làm lòng người buồn buồn, man mác đến lạ thường. Mùa đông còn là mùa cho bao người hân hoan đón Giáng sinh bên Giáo Đường, bên Thánh Lễ kinh cầu. Bên Ngôi Hai Thiên Chúa, họ cầu cho nhau những niềm vui hạnh phúc cho nhau dưới ơn Người. Cùng là những ngày mà trẻ thơ nô nức đón quà từ tay ông già Noenl phúc hậu, trên mình bộ quần áo sắc đỏ cùng hàm râu trắng muốt đầy dí dỏm. Và trên tiết trời se lạnh đó, những đôi tình nhân họ đi bên nhau, tản bộ qua từ con đường phố có bóng bay, họ nhìn nhau bằng đôi mắt trong, trái tim hòa cùng một nhịp đập yêu thương, trời lạnh nhưng sao người ấm lên thật lạ thường?

         Mùa đông cũng là một mùa thật kỷ niệm cho tôi. Một mùa đông tôi có tất cả những gì gọi là mộng mơ và thật đẹp đến nên thơ, bên người con gái làm trái tim tôi bồi hồi trong từng hồi chuông xóm Đạo đón bước chân nàng cùng xem Thánh Lễ đêm đông. Ngày ấy...Ôi cái tuổi hai mươi đẹp hơn cả ngàn ý thơ, có nụ cười em xinh như thiên thần, có tà áo tím em bay bay trong gió chiều đẹp đến ngây ngất hồn. Thuở ấy tôi nhát quá! Yêu em mà chẳng nói, chỉ biết sau những con đường đưa bước chân em về, trong lúc biệt li thầm nói trong lòng "Yêu em quá em ơi!". Ngày ấy em xinh đẹp mĩ miều, tóc dài thướt tha, mi cong mắt chớp, má hồng tô điểm cho cái ngây thơ đẹp vô bờ. Ngày ấy tôi học thì lười, chàng trai tuổi đôi mươi đi học nghe chim giảng bài, chả thuộc bài đâu... ấy sự thường. Yêu em tôi không dám hò hẹn, không dám vuốt ve mái tóc thề, không dám cầm bàn tay xinh để lên ngực mình, mà cho nàng xem trái tim đập mạnh thế nào với ánh nhìn ấy? Yêu nàng tôi chỉ nhớ những câu thơ tình tôi viết gửi nàng, câu thơ có gió, có nắng, có nỗi lòng tôi, có nét si tình vẻ đẹp của nàng và nhất là có một mùa đông chắp cánh cho ước mơ cuộc tình bay cao....

        Mùa đông nơi tôi không có tuyết, chỉ có nỗi lòng người con gái ấy trắng trong như màu tuyết trắng đẹp mê hồn người thôi. Mùa giáng sinh năm ấy sau hồi xem Lễ xong, tôi đón nàng bên giáo Đường, đi nhẹ qua gác Chuông, tôi đứng lại và nhìn nàng tôi nói bâng quơ: "Chúa có chấp lời nguyện cầu cho những người yêu nhau không em?" Em nhìn tôi đôi mắt nàng thẹn thùng né cái nhìn ánh lửa của tôi: "Sao lại hỏi em, mình có yêu nhau đâu anh?". "Ừ không biết anh có yêu em không nhỉ? Chỉ biết với anh chẳng có người con gái nào hơn em, em ác lắm em làm anh nhớ em cả đêm dài... Anh thấy nơi nào, đâu cũng là em....?" . Tôi không biết sao trong cái lạnh lẽo đêm Noenl đó mình lại can đảm nói ra những từ ấy? Ôi! một câu tỏ tình vụng về...nhưng em đã im lặng và nắm lấy tay tôi, tung tăng đường về. Đến đầu ngõ nhà nàng, dưới cây thông già lóng lánh những ánh đèn, bên hang đá nàng nói nhỏ với tôi: "Bên Chúa mình cầu cho tình ta mãi xinh tươi, đơm hoa và kết trái anh nhé!". Tôi nghe mà như cả trái đất quay cuồng, hơi ấm ai cho mà ấm nồng yêu thương, tôi ôm nàng và khẽ gật đầu. Từ mùa đông năm ấy trái tim tôi đón bước tình yêu, trong niềm hoan hỉ mối tình đầu.

       Rồi mùa đông cũng qua, cuộc tình đẹp tựa trăng sao ấy cũng tan như bọt tuyết kia, tan chảy thành những dòng nước mắt mặn đắng. Mùa đông chúng tôi bắt đầu yêu nhau và cũng mùa đông chúng tôi nói lời chia tay. Cũng cái lạnh se người ấy, cũng có những bong bóng bay mừng Thiên Chúa GiêSu ra đời. Nhưng tôi không bên nàng nơi giáo Đường, nghe những bài kinh cầu. Nghe những hồi chuông xóm Đạo. Mà tôi tiễn nàng đi xa, một nơi xa. Chiếc máy bay vô tình đó đã đưa người yêu tôi vào bầu trời xa thẳm. Tôi mãi nhìn theo khi nó chỉ còn là một vệt khói lăn dài trên bầu trời bao la. Mùa giáng sinh đó tôi mới cảm được cái lạnh ghê gớm và cô đơn là thế nào? Tôi hết muốn làm thơ, tôi chỉ muốn tìm đến men rượu cho đông ấm lên một chút. Và trong men say lả lơi đó những phút nào tôi gọi tên người tình? Nàng đi thật xa, bầu trời Pari tráng lệ nàng có nhớ vùng trời tuổi thơ trên đất Bảo Hòa. Có những hồi chuông xóm Đạo, có giáo đường vang tiếng kinh cầu. Có mái trường cùng hàng cây phượng nở reo mừng ngày hè nắng cháy? Và có tôi một chàng trai phong trần và đa tình khiến nàng ghen khóc bao lần, có tôi chàng trai mang chút lãng mạng cho nàng những ngày tháng thật đẹp bên mối tình đầu tiên. Có tôi nơi đây với trái tim si yêu nàng đến ngây dại...

        Sài Gòn những ngày này khí trời cũng không còn đỏng đảnh và kiêu kỳ nữa. Mà Sài Gòn dịu nhẹ với cái se lạnh ngày đông cho lòng người bâng khuâng. Mùa đông, sau những dòng nhạc du dương và trữ tình của ngày Giáng Sinh, tôi lại nhớ bao kỷ niệm xưa và tôi nhớ nàng. Tôi luôn cầu nguyện với Thiên Chúa mong nàng luôn vui khỏe và hạnh phúc bên chồng con nơi xa ấy. Tôi ngồi đây ly cafe nhỏ vào lòng những giọt đắng chát của thi vị cuộc đời. Nhưng nàng ơi! Tôi không thấy cô đơn? Mùa đông này tôi sẽ bên một người tình mang tên Sài Gòn. Sài Gòn là thế một người tình đáng tri kỷ cho tôi. Sài Gòn vẫn thế âm thầm bên tôi, nghe tôi thở than những canh thâu. Sài Gòn hào phóng cho tôi những thành công và lẫn thất bại, Sài Gòn cho tôi cơm để sống, cho tôi nước mắt để khóc, cho bụi trần để bước chân vững sâu hơn. Mùa Noenl này tôi xin bước bên em nhé người tình Sài Gòn. Tôi gấp lại trang nhật ký, định bước xuống hòa vào đôi tay mến thương người tình Sài Gòn, bỗng nghe đâu đó trong cái lạnh mùa đông, nghe đâu đó trong những bản tình ca Giáng Sinh vọng vang cái tên mĩ miều Hoàng Vi ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.