Chờ Người



Chờ Người

Đêm đông mỏi mắt chờ người
Buồn trông chiếc lá rụng rơi bên thềm
Rượu sầu nốc cạn môi mềm
Hồn say nhuốm lạnh một đêm đợi chờ
Bướm ma về đậu cơn mơ
Trăng tà ngã bóng trên bờ tương tư
Thế nhân chìm cõi thực hư
Lạc cơn địa chấn nát nhừ niềm riêng
Lời thơ rụng tự môi điên
Hồn sầu bước giữa xứ phiền em ơi!
Rượu say xui mộng chuốt lời
Đa tình có kẻ ôm trời nhớ nhung
Trăng kia má đỏ thẹn thùng
Mặc cho thi sĩ khóc vùng tơ vương
Chắp tay khẩn đấng Vô Thường
Xin về chứng giám tình thương chốn này?
Chắc người trên đó chẳng hay?
Cõi đời Tình-Mộng mãi đày đọa nhau
Rượu này rót giữa canh thâu
Ly kia uống cạn mối sầu riêng mang
Hình như trong tiếng cười vang
Có con chim mộng nhẹ nhàng đậu vai?
Hình như trong tiếng cười dài
Rợn đêm thanh vắng bước ai chuyển về?
                                        Nguyễn Hải (SG 2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.