Chuyện đời kỹ nữ

Chuyện đời kỹ nữ

Ngồi đây em kể anh nghe
Chuyện đời kỹ nữ như hè nghiệt oan:
Thân sinh trong kiếp cơ hàn
Tuổi thơ lam lũ vô vàn đắng cay
Kiếp nghèo tay trắng bàn tay
Thương cho cha mẹ và bầy em thơ
Em đành bỏ chốn mộng mơ
Xa quê lên phố tìm bờ yên vui
Tháng ngày nhịp bước sụt sùi
Biết bao hờn tủi, ngậm ngùi chốn đây
Từng đêm trong lệ mắt cay
Em ôm gối hận những ngày phấn hoa
Đôi mươi một đóa kiêu sa
Người đời xua đẩy thân ngà từ đây...
Một đêm dưới ánh trăng gầy
Nghiếng răng, ứa lệ cau mày tiết trinh
Từ đây mới biết phận mình?
Phận đời bạc mệnh vì tình dối gian
Đời hoa nay đã úa tàn
Còn gì anh hỡi, một bàn tay nhơ
Dòng đời sao quá ơ hờ
Thôi đành nhận kiếp vật vờ bán hoa
Đồng tiền kiếm bởi thịt da
Chỉ là nước mắt, chỉ là đau thương
Nhiều đêm lệ đỏ mắt hường
Xác thân tủi nhục với phường mua vui
Khóc cho một thuở ngậm ngùi
Khóc cho phận bạc chấp chơi giữa đời
Đôi khi chén rượu lã lơi
Vòng tay ân ái ru hời niềm đau
Anh ơi! Tâm sự đêm thâu
Cùng anh chia sớt, chẳng cầu tình anh
Em như lá đã lìa cành
Trần gian cõi tạm thôi đành lặng thinh
Nay em ngẫm lại đời mình
Sống trong nhân thế mà hình như không?
Mơ chi giây phút mặn nồng
Dám nào mơ mộng tấm chồng ngày mai?
Đèn đêm buốt giá then cài
Tấm thân đen tối cùng ai chén sầu
Rượu đây em rót, em hầu
Tay em gối lã, tựa đầu anh nghe
Miệng cười trong mắt đỏ hoe
Sau làn khói thuốc lập lòe chia li
Khách vui, khách đến, khách đi
Xác thân kỹ nữ có gì luyến lưu?
Trăng đêm khuất nẻo xa mù
Tiếng đàn ai oán tựa ru má hồng
Cánh xuân còn được mấy đông?
Mà em đã hết chờ mong mất rồi...
Mai này dẫu ấm làn môi
Có người thương xót phận tôi lỡ làng
Có không trong cõi nhân gian
Một chàng Hoàng Tử thương nàng bán hoa?
Thôi đành chấp nhận phận ta
Người đời bạc bẽo chẳng là gì đâu?
Cho em hơi thở thật sâu
Thở ra cho hết những câu chán chường
Tóc em vài sợi yêu thương
Sợi tình vướng víu bên đường anh đi
Này anh ly cạn, đáy ly
Canh năm vừa điểm biệt li cận kề
Này anh mắt nụ si mê
Nụ cười héo hắt lê thê tháng ngày
Này anh trong những cơn say
Vòng tay lơi lã dứt day tủi hờn
Này anh ngày tháng cô đơn
Cần bàn tay nắn phím đờn yêu thương
Anh ơi! Trong cõi mộng thường
Thoát thời kỹ nữ tìm đường bình yên...!

Bình minh đã chớm mái hiên
Anh rồi cũng sẽ đi miền xa xôi
Anh ơi! Em kể hết rồi...
Phận đời kỹ nữ chỉ đôi câu này...
Anh đi bước rộng mây bay
Riêng em giữ lại đắng cay một đời ./.
                                      Nguyễn Hải (Sài Gòn 2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.