Giã Biệt Người, Ta Về Với Cô Đơn




Giã Biệt Người, Ta Về Với Cô Đơn

Nàng tiễn tôi đi, một buổi chiều
Gió đưa chân bước những thương yêu
Nàng cài lên tóc cành hoa tím
Tôi thấy bồi hồi giữa đìu hiu

Tạ từ biết nói những gì hơn?
Chờ đợi nàng ơi! Chớ giận hờn!
Tôi đi mây gió cùng bầu bạn
Nàng đẹp như hoa cho bướm vờn

Tôi là thi sĩ của yêu thương
Phiêu lãng chân mây chốn mộng thường
Gom gió, kết mây thành sóng bể
Để xây vững mộng với tơ vương.

Trên bước tôi đi phủ gió đời
Phong ba dậy sóng tuổi đôi mươi
Công danh bèo bọt vương tà áo
Thỏa chí nam nhi, rợn tiếng cười

Ngạo nghễ ôm mây trong mắt nhớ!
Tôi là lữ khách của muôn phương
Cuồng điên như kẻ đời quên lãng
Du mục đi qua kiếp mộng thường

Thôi nín đi em, chiều tiễn biệt
Lệ nào rỏ xuống nẻo tình duyên
Hình người hư ảo nhạt màu nắng
Ai hiểu cho ai chút thiện nguyên?

Mai kia xác lá về hư vô
Tình dẫu yên nằm nơi huyệt mồ
Thì mãi ngàn năm người nhắc lại
Kẻ đi chưa mỏi cánh song hồ

Thơ tôi đã cạn ý tình rồi...
Màu mực loang tay mặn đắng môi
Tôi viết cho người niềm nức nở
Lòng đau, máu nhỏ xuống đơn côi

Vẫy tay tiễn biệt tình yêu ơi!
Kìa nắng chia li tỏa rợp trời
Thôi nhé môi hôn chiều dấu lệ!
Một lần trọn kiếp tình phai phôi ./.
                          Nguyễn Hải (SG 12/2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.