Đứa Bé Không Nhà

 
Đứa Bé Không Nhà

Phố thị đông người lắm kẻ qua
Thương thay những đứa bé không nhà
Cơm ăn, áo mặc lo từng bữa
Nắng cháy, mưa giông nào có tha?

Cầm tay tôi hỏi : Mẹ em đâu?
Em nói Mẹ em chết đã lâu
Cha bỏ mặc em, theo vợ bé
Bao đêm em khóc cả đêm thâu.

Em kể mà tôi, buồn muốn khóc
Thương sao đứa bé thiếu tình thương
Tuổi em quá nhỏ với đau khổ
Em phải yên vui mà đến trường.

Còn bao đứa trẻ ở ngoài kia
Cũng khóc như em, giữa bóng khuya
Trời ơi! Sao lắm cảnh ngang trái?
Ai có hiểu không, ai sớt chia?

Ngày ngày cọc vé số trên tay
Để kiếm tiền trong cái đói này
Em bán mồ hôi, bán nước mắt
Đem về một chút tiền chua cay.

Ngày phải lê chân với nắng cháy
Đêm về em ngủ ở nơi đâu?
Vỉa hè, ghế đá đêm run rẫy
Chiếu đất, mùng trời che mái đầu

Thương quá người ơi! Những đứa trẻ
Quặng lòng tôi viết bài thơ này
Khóc đời đau khổ, trong con mắt
Đời lắm đớn đau, lắm đắng cay ./.
                                   Nguyễn Hải (Sài Gòn 11/3/2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.