Mộng Hờ


Mộng Hờ

Canh trăng gõ nhịn u sầu
Tay thơ bịn rịn gục đầu nhớ nhung
Trăng kia có gió theo cùng
Mình anh ngồi lại khoanh vùng cô đơn
Phải chi thơ biết giận hờn?
Để anh lên tiếng trong cơn đau tình
Ngân hà còn đó bóng hình
Bao la vũ trụ bỏ mình năm canh
Anh về bán hết thơ anh
Gửi cho thiên hạ một cành trơ vơ
Người ta sẽ gọi là thơ
Riêng anh giữ lại mộng hờ đêm qua!
                                             Nguyễn Hải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.