Sầu Cô Lẻ

Sầu Cô Lẻ

Ai đem thơ ném vào đêm thâu
Nặng nỗi tâm tư của vực sầu
U ám mây mù đưa dáng Nguyệt
Vô duyên hỏi khẽ "Em tôi đâu?"

Thơ giấu mặt đi, câm nín nhé!
Để tôi cô lẻ cõi sầu này
Nếu em có đến chớ lên tiếng?
Đừng khóc chi lời kẻ tỉnh say?

Trăng kia đừng níu áo cô Hằng
Tìm lại kiêu sa có được chăng?
Lạc mất em rồi thôi nguyện ước
Bỏ đi ảo mộng đêm hoa đăng.

Đứng dậy mà đi giữa tịch liêu
Buồn vui nhân thế, ấy còn nhiều
Gượng cười chi nữa trong màu mắt?
Đổ xuống men cay nhòa chữ yêu.

Thơ ơi! Tôi sẽ không còn buồn
Trên đỉnh thành sầu gạt lệ tuôn
Quên hết đi thôi, tình bạc bẽo
Than ôi! Tôi cứ khổ luôn luôn

Tương tư rồi lại sầu tương tư
Thơ họa hôm nao đã nát nhừ
Em hỡi em ơi! Em có đến?
Mà nhìn tôi, mắt người hiền từ.

Nhiều khi tôi muốn với sao trời
Gom lại thành thơ để cạn lời
Nói hộ lòng người đã hóa đá
Âm vang thuở ấy kiếp rong chơi.

Ngạo nghễ gió mây vẫn cứ bay
Chén sầu lữ khách họa thơ này
Tan vào quên lãng chút ai oán
Vị ngọt nào đây của đắm say?

Em biết gì không câu hát ru?
Thề rằng tôi chẳng giận mùa Thu
Xuân kia tôi cũng chẳng mong ngóng
Ngày Hạ lê thê... dài thế ư?

Vô vọng mãi nên thơ cũng đau
Gọi mây, hỏi gió. Hỡi em đâu?
Tay trong bút lã không còn thấy
Bóng dáng giai nhân để gợi sầu

Đêm nay có kẻ khóc bên song
Tan tác bão lòng những nhớ mong
Lệ ứa tràn mi ướt giấy trắng!
Mực nhòe phai dấu làn mi cong

Buồn quá những đêm lạnh chén trà
Nhủ lòng cái sợ người đàn bà
Quỳnh thôi chẳng nở khi trăng khuyết
Cái mộng tình xưa chế ngự ta.

Van người đừng nói nữa tình này?
Rượu uống cạn bầu chưa kẻ say
Buồn gói đầy thơ chưa thỏa nhớ
Thôi rồi gục mặt cả đêm nay .
                             Nguyễn Hải ( 9/3/2011 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.