Thơ em tôi


Thơ em tôi

Em tôi cao hứng, em làm thơ
"Anh ơi! Đông lạnh tự bao giờ?
Cái rét run run buồn thế nhỉ?
Nhớ anh đêm ngủ mộng vu vơ

Phương đó vui không, anh của em?
Trong này nắng đã nhẹ buông rèm
Cánh Bướm dễ thương vờn mái tóc
Hoa thơm, cỏ lạ cứ theo em.

Hôm qua cùng Mẹ đi qua sông
Mẹ nói như em muốn lấy chồng?
Khi em soi mặt dưới con nước
Má thẹn thùng chi mà ửng hồng?

Chắc là em nhớ đó anh ơi!
Cái nhớ sao mà chẳng thảnh thơi?
Làm em muốn khóc, trông xa thẳm
Em thấy quanh em buồn tả tơi.

Chim hót tưởng là tiếng hát anh
Nghe êm gối mộng vướng trên cành
Trăng sáng mà em như giận dỗi
Để anh về lại nắm tay anh.

Anh hỡi! Men yêu đã bén môi
Yêu đương cũng đã dần lên ngôi
Về bên em, thật mau anh nhé!
Đừng để mây trời hờ hững trôi"

Thơ của em vô duyên quá thôi
Ngây thơ em đốt lòng tôi rồi?
                                 Nguyễn Hải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.