Hồn Thu





Hồn Thu

Lại một mùa thu đến cận kề
Vàng trong ánh mắt, nụ si mê
Bướm bay bám víu hương thầm kín
Vút dải chiều phong, mộng trở về.

Chiếc lá thu vàng nhuộm cả tôi
Mê si cắn trọn một bờ môi
Nghe tim buốt giá màn nhung lụa
Khung cửa mây trời hờ hững trôi.

Hỡi thu! Nàng đến làm nên say
Tôi ngẫn ngơ hồn chiều lá bay
Mà tưởng chân em nhè nhẹ đến
Đánh tan cô quạnh ở trong này?

Có phải là em nhập nắng hồng?
Len vào ân ái với hư không
Hay em nhẹ bước qua ngang cửa?
Để gió thu về lạnh mắt trông.

Tôi viết câu thơ miền lá rơi
Điểm tô vận chữ, tụng hoa cười
Dung nhan hợp cẩn mùa hoang dại
Hiển hiện bài thơ, thu nhớ người.

Mỗi độ hoàng hôn về gọi chiều
Vừng trời đổ nắng giọt thương yêu
Trần ai cất tiếng rợn thanh vắng
Tôi lại tìm em giữa tịch liêu.

Thu ơi! Hãy đến mà yêu tôi
Lòng mở chờ em, cháy mộng rồi
Cho kẻ đa tình buông cánh Nhạn
Mắc vào vết tích dấu chân đôi.

Em vẫn kiêu sa giữa đất trời
Mặc chàng thi sĩ khổ đau đời
Tình si cái thuở xanh màu tóc
Lại hóa già nua một kiếp người.

Đây một mùa thu chau nét mày
Rèm mi chết rũ giữa chua cay
Mòn con mắt đợi người xưa cũ
Nào thấy hồn yêu hiển hiện đây?

Thu ơi! Em chết thật rồi ư?
Mộng ảo theo em, lịm ngục tù
Gió cuốn mình thu vàng xác lá
Thổi lên dư vị cõi âm u.

Ới hồn trinh nữ của lòng si
Tôi gọi tên em, bỗng dị kỳ
Có phải ngàn năm, sầu kết trái?
Rụng rơi nhung nhớ xuống mê li.

Nàng thu kiều diễm ra đi
Cho đêm ma quái, hồ li khóc nàng
Tình kia khuất nẻo địa đàng
Hồn hoang trinh nữ... hóa vàng thiên thu ./.
                                     Nguyễn Hải (CT 4/7/2011)

1 nhận xét:

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.