Chén Rượu Đời

Em ơi! Lửa tắt, bình khô rượu
Đời vắng em rồi, say với ai?
Vũ Hoàng Chương


Chén Rượu Đời

Bao năm ngang dọc trời Nam
Bỗng dưng đứng lại chịu cam phận này?
Lặng thầm nhìn gió, trông mây
Đêm qua trai trẻ đã đây bạc đầu?
Giầy mòn mấy núi, sông sâu
Mò tìm con ốc bắc cầu mộng mơ
Nợ duyên thẹn kẻ đợi chờ
Trăm năm ước hẹn hóa giờ hoài công
Rượu sầu uống giữa non sông
Thiên thu vạn kiếp bỏ không chữ tình
Ngồi đây bóng ngã bóng mình
Tròn tay tuổi loạn hóa hình vong nô
Thà chim tung cánh giang hồ
Còn hơn yên chỗ hư vô kiếp người
Gió đông hú rợn nụ cười
Đánh tan thanh vắng thổi đời đi hoang
Rượu say, uống hết phũ phàng
Hồn sầu no chén chẳng màng thị phi
Thuyền nào chở mộng ta đi?
Có về cập bến, biệt ly câu thề?
Rót thêm một chén ê chề
Cao tay uống cạn nặng nề thế gian
Ly này chẳng má hồng nhan
Mình ta dựng cuộc hoang tàn xác thân
Giai nhân! Hề hỡi giai nhân!
Một trời hoang dại, ai cần ai đây?
Tài ba trôi gió, theo mây
Danh thành công toại trả ngày phôi pha
Ôm cầm khẫy khúc độc xà
Dây oan rỏ lệ xuống tà áo ai?
Ai thời thở vắn than dài?
Buồn trông chiếc lá ưu hoài tà dương
Rượu điên uống tím môi thương
Ngoảnh đời thế sự vô thường mặc ai?
                                     Nguyễn Hải (Sài Gòn 11/2011)

1 nhận xét:

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.