Là Em

Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng


Là Em
(Thân tặng nhà văn Đỗ Hoàng Diệu. Như một lời cảm ơn!)

Em không là tia nắng
Đến bên anh nhạt nhòa
Em không là ngõ vắng
Để rơi những cánh hoa

Em không là dòng sông
Theo mây trời phiêu lãng
Dừng lại khoảng hư không
Chẳng ai mà bầu bạn...

Là em ngày xưa đó
Gom nhặt từng câu thơ
Kết tình yêu bé nhỏ
Cho đầy thuở mộng mơ

Là em, với hôm nay
Yêu anh mà chẳng nói
Sâu tận khóe mi cay
Niềm riêng anh nào hỏi?

Mưa rơi phủ giăng trời
Anh nói mưa thật đẹp
Như mắt em buông lơi
Nhìn vần thơ anh chép.

Thơ anh buồn muốn khóc
Anh bảo em nhẹ lòng
Thôi xin em đừng đọc
Kẻo lệ phai má hồng...

Anh vẫn thương em lắm
Anh vẫn mến em nhiều
Nhưng anh thương, anh mến
Đâu phải là anh yêu?

Trái tim hờ hững đó
Bao giờ ghé bến đây
Theo mãi hoa lá cỏ
Để buốt lạnh vai gầy.

Em chẳng đâu mộng mơ
Một tình yêu bất diệt
Chỉ mảnh tình bơ vơ
Bên câu thơ anh viết

Là em! Chỉ em thôi
Bên anh ngày nắng tắt
Cho đêm lạnh lẽo trôi
Một nụ cười héo hắt

Là em! Là chính em
Yêu anh, yêu nhiều lắm
Là em! Vẫn là em
Cô đơn trong say đắm
                   Nguyễn Hải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.