Tha Nhân Say


Tha Nhân Say


Này em hãy rót đầy li này
Uống cạn, đôi ta lạc xứ say
Bỏ lại trần gian bao kẻ tỉnh
Mà cười ngặt nghẽo với chua cay?

Cuối mặt im nghe tiếng gió về
Cuốn theo dấu tích của si mê
Thơ ta dan díu ngày thu chết
Chở mộng về đây họa kẻ hề.

Này em! Rượu thấm trên môi cười
Ướt đẫm men yêu một kiếp người
Đời tỉnh mà chi, đời héo rũ?
Thà say tình lại hóa xanh tươi

Uống đi chớ ngại với trăng tà
Tròn mọng ngực đầy, chỉ phấn hoa
Cái đẹp trần gian thôi bỏ mặc
Tiếc chi cái thuở nát kiêu sa?

Ta hớp hồn yêu của thế gian
Ngã theo khóe mắt nàng Lê Lan
Ưu tư dệt tấm màn nhung lụa
Chớp đỉnh thành sầu tựa bọt tan

Rót nữa đi em! Rót thật đầy
Cạn ly ngạo nghễ cùng trời mây
Ta cười nghiêng ngã giữa cô tịch
Tuyệt đích yêu thương chỉ chốn đây.

Cứ uống đi em. Để má hồng
Rồi ta lại kể chuyện non sông
Trăm năm một cõi sầu li biệt
Vá víu tình chung cũng hóa không?

Lối nhỏ tìm vào những hững hờ
Len màn hư ảo, gọi nàng thơ
Thưởng hoa, ngắm nguyệt, đời sao đẹp!
Ngoảnh mặt người đi, dạ thẫn thờ.

Này đây rượu cạn, uống mềm môi
Ném cái u sầu xuống nước trôi
Hãy níu dùm ta niềm riêng ấy
Để trời phóng đãng được lên ngôi.

Em đừng hỏi nhé! Sao ta say?
Cũng bởi loài người buồn lắm thay
Ta kiếp tha nhân miền cát bụi
Nên rằng phải nếm hết chua cay.

Lê Lan nàng hỡi! chớ say mau
Có thấy ngoài kia, lửa cháy sầu?
Em chẳng nghe ư? Trong tiếng thở
Ta say nên hận chết từ lâu ./.
                           Nguyễn Hải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.