HỎI ĐẤNG VÔ THƯỜNG


HỎI ĐẤNG VÔ THƯỜNG

Kéo nhau lên hỏi ông trời
Gieo chi bão lũ cho đời ông ơi!
Mời ông ghé xuống mà chơi?
Xem người nhân thế khóc hời niềm đau
Bảo rằng:"Ta biết chi đâu?
Không mưa, hạn hán lại cầu cho mưa?"
Rằng thưa: " Đâu những tại mưa
Còn thêm bão lũ có chừa chi ai?
Bao năm rồi, gió mưa hoài
Miền Trung mảnh đất thiên tai đọa đày"
Bảo rằng:"Thế phải sao đây?"
Rằng thưa: "Mây hãy tan ngay bây giờ"
Trần gian như đắm con đò
Dân nghèo cùng cực còn lo mệnh trời"
Bảo rằng: "Hãy kể hết lời,
Những lời ai oán của đời dân đen"
Răng thưa:"Con đã như quen
Khóc người trong cảnh lũ chèn tai ương"
Lạy người, hỡi đấng vô thường!
Xin mà nhìn xuống một phường trắng tang
Đắng cay một kiếp cơ hàn
Đói nghèo đã đủ những bàn tay thô
Nay thêm con nước nhấp nhô
Trần gian loang loáng mặt hồ bi ai
Bảo rằng: "Thế khổ những ai?"
Rằng thưa:"Trăm chốn, ngàn nơi... con người!
Trẻ thơ chẳng có nụ cười
Mẹ già rưng lệ, nghẹn lời khóc thương
Trẻ trai cuối mặt chán chường
Nghẹn lòng nhìn cảnh quê hương điêu tàn
Mà nghe cô gái than van
Sâu trong tiếng nấc buồn man mác buồn
Mưa còn đổ… lệ còn tuôn
Đổ đều xuống má chẳng buồn lau khô
Thế nhân lạc hốn hư vô
Trần gian hết chỗ huyệt mồ chôn chung
Xin ông thương xót miền Trung
Thôi đi mưa bão... những vùng đau thương
Xin ông, hỡi đấng vô thường!
Cúi nhìn nhân thế mà thương dân lành!
                                       Nguyễn Hải (10/2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.